Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 10 - Mắt Âm 10: Quán Cô Đầu

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước

Mấy đứa nhân viên cũ ban đêm ngủ lại trong quán có đứa có thấy có bóng người đàn bà ăn mặc theo lối tân thời đầu vấn tóc đỏ đi lại ngoài khoảng sân, rồi mở cửa bước vào trong hành làng quán mát xa. Có đêm mấy con gà móng đỏ đang ngủ thì nghe bên ngoài cửa phòng có tiếng chân người đi lại gõ cửa nhưng ra xem thì lại chẳng ấy có ai. Nên đám nhân viên tiếp tân xin chuyển sang ca ngày hết hoặc bỏ việc. Tuyển được mấy hôm thì lại nghỉ, nên thành ra chỉ có mình thằng Cường gan nhất trụ được đến bây giờ. Anh cũng có mời thầy về cúng trấn yểm cho đậy cái giếng lại rồi giải bùa vào bên trong nhằm không cho ma quỷ về quý phá nữa . Ông thầy phán rằng bên dưới này có hai cái vong dữ lắm chúng nó chết oan từ lâu lắm rồi. Xác bị ném xuống giếng này rồi lấp miệng giếng lại, bên dưới giếng này lại có mạch âm khí rất nặng. Nên hồn chúng ở dưới giếng lại càng mạnh, dù giờ hài cốt đã được đem đi nơi khác an táng nhưng hồn chúng vẫn ám lấy nơi này không chịu đi. Những người được anh thuê bốc mấy bộ hài cốt từ dưới giếng lên hình như về không gãy tay thì gẫy chân, có người con bị đột quỵ bán thân bất toại. Tuy đã làm lễ trấn yểm nhưng thi thoảng vẫn có người nằm mơ thấy hai con ma ấy. Có người còn bị nó dụ ra ngoài ngồi bốc xôi oản ăn nhất là đám đào mát xa trong quán. Có con bé còn bị nhét trầu thuốc vào mồm ăn đến khi quai hàm mỏi nhừ đỏ loe đỏ loét toàn những trầu thì mới thôi. Nói đến đây tôi bất giác bảo mọi người:

- Mọi người chuẩn bị cho em sợi dây thừng bền chắc vào, với cái đèn pin em biết con bé bị giấu ở đâu rồi

Nói xong tôi chạy ra ngoài đến bên ban thờ hai vong ấy, cái giếng khô bên cạnh còn được đậy bởi hai tấm bê tông kín mít. Bọn này vốn tôi đã không muốn động đến chúng vì nghĩ rằng chúng không có ý làm hại ai chỉ là chêu ghẹo đơn thuần nào ngờ hôm nay chúng dám bắt cóc trẻ con dẫn xuống giếng này. Thì không thể tha thứ được. Việc này hẳn phải có câu chuyện ở phía sau tôi phải khám phá ra thì mới được. Một lúc sau tôi đeo túi đồ nghề anh trai chủ quán mang vào một cuộn dây thừng, và một cái đèn pin đội đầu tôi nói:

- Anh xem còn khách không thì đóng cửa quán cho riêng tư anh ạ

Cũng may trong quán lúc này đã vãn khách mới ra về chưa kịp đón loạt mới. Các em gái mát xa mới xong trận hà hơi thổi ngạt, súc bình xăng con cho khách thì ngồi cả bên ngoài phòng tiếp tân. Thấy hiếu kì cũng theo chân bọn tôi ra sân sau xem. Cửa cuốn được kéo lại ở đây có hơn mười người mà sao không khí ngoài này vẫn lạnh như trong kho đông đá. Ban đầu anh chủ toan cải tạo chỗ này thành một phóng VIP dùng để hát karaoke nhưng cứ chuẩn bị bắt tay vào làm là xảy ra chuyện hết công nhân thờ xây bị tai nạn đến gặp chuyện không may không thể thi công sửa chữa được. Anh mới để nguyên khoảng sân này lập ban thờ mà cúng kiến hàng tháng chịu sống chung với lũ.

Tôi soi đèn xuống dưới giếng, nhưng lạ rằng ánh sáng như có lớp màng ngăn lại không tài nào soi sáng được đáy giếng. Bên dưới tối om một màu đen kịt, tôi dặn mọi người giữ chắc dây để tôi men theo tường mà leo xuống. Ba bốn người giữ một đầu dây, mấy em gà cũng hỗ trợ nắm sợi dây cho thật chắc để đảm bảo an toàn cho tôi. Giếng khá sâu cỡ phải năm sáu mét, bên dưới có đá đã cạn nước từ lâu. Một hơi lạnh của khí âm như xông vào da thịt chạm tới tận xương. Tôi rùng mình ngọn đèn đội đầu chập chờn rồi tắt hẳn. Tôi nhìn xung quanh thấy tối om phải thắp một ngọn nến lên, đúng ra hôm nay tôi định mang ông milu màu xanh đi để có gì là trấn áp ngay. Nhưng ngẫm nghĩ thế nào tôi lại thôi, bản thân tôi muốn tự mình giải quyết công việc. Vì bác Thành tôi có ai trợ giúp đâu mà vẫn làm được đấy thôi, tôi không thể mãi phụ thuộc vào ông milu màu xanh hay đôi mắt âm được. Ngọn nến sáng lên soi rõ khung cảnh bên dưới, càng xuống dưới đánh giếng càng to. Tôi nhìn xung quanh rồi bỗng giật mình quay đầu lại vì hình như vừa có bóng đen mới lướt nhẹ qua gáy tôi. Dười này có mạch khí âm rất thịnh chảy vào trong giếng, nên ma quỷ ở đây đủ lâu có thể dẫn hồn người ta đi sang thế giới của chúng tức là cõi mộng. Nơi không phải âm phủ mà cũng chẳng phải dương gian, làm cho người ta mê muội không thoát ra được. Tôi chẳng thấy con bé con đâu thì bắt đầu đọc thần trú:

Ma đưa lối quỷ dẫn đường

Đi bốn phương dò tám hướng

Xem người giấu ở nơi nào

Không chậm trễ mở cho mau

Đọc dứt câu, tôi ném ra ba đồng xu cổ đồng xu va vào bóng tối toé lửa. Lộ ra cô bé đã nằm rũ ra rồi, mặt nó tái xanh không biết bằng cách nào một đứa bé con mới lên bảy tuổi có thể leo từ trên xuống một cái giêng sâu thế này mà còn nguyên vẹn không sao hết. Nguyên việc bê hai miếng bê tông lấp miệng giếng lại đã là quá sức rồi chưa nói đến chuyện nó có thể leo xuống đây mà chính bố nó còn không biết. Vậy thì chứng tỏ thuật che mắt dụ người của hai con ma này không phải là dạng vừa. Tôi sờ mạch thì thấy mạch đập rất chậm biết là đã bị chúng dẫn vào cõi mộng bên trong giếng tôi lấy một sợi chỉ quấn vào đầu ngón tay tôi nối với cô bé. Sau đó chùm tấm khăn đen lên trên đầu miệng bắt đầu lâm nhâm đọc trú :

Khăn đen làm việc âm, khăn đỏ thỉnh thánh thần

Đi vào trong cõi mộng
Dẫn hồn trở về trần

Đọc rồi tôi thắp ba nén nhang cắm xuống đất rồi sau đó từ từ đi vào trong cõi mộng để tìm cô bé đưa trở ra. Mắt tôi tối lại đến lúc mở ra thì đã đứng trước một con phố hỗn loạn khói lửa và tiếng súng. Lính pháp leo lên xe rút khỏi thành phố những me tây những tên chủ người pháp khăn gói lên oto bỏ chạy nốt. Cảnh ấy hỗn loạn trong màn sương mờ ảo, tôi như lạc về thời Pháp thuộc. với những toà nhà quét vôi vàng những phu xe đội nón mê rách rưới run rẩy chui dưới những gầm cầu. Trong cảnh hỗn loạn ấy có một tên quan Pháp dắt theo một đứa bé con, đi bên cạnh là một người phụ nữ đang bước đi. Tôi đuổi theo miệng quát to:

- Để đứa bé lại chúng mày không được dẫn nó đi
Tức thì tôi rút roi ngũ sắc toan quật hai vong kia chúng kêu rú lên sợ hãi, vong thằng chồng cao lớn, đi giày gệt mặc bộ quân phục màu chó so vàng đội nón cối trắng. Đầu còn rỉ máu từ lỗ đạn bắn, trong cõi mộng này tôi chỉ là một linh hồn dưới dạng tiềm thức. Giá ở bên ngoài thì chúng sợ tôi một phép nhưng đây là cõi mộng là sân chơi của chúng. Nên đám ma quỷ và tôi tẩn nhau đều có thể bị thương được và nếu bị thương nặng thì cơ thể vật chất cũng bị đau như linh hồn, tuy vậy tôi vẫn có thể dùng những bùa trú để trấn áp chúng được. Tên chồng tha đứa bé ra nó chửi một loạt tiếng Pháp như ra lệnh. Tôi cáu tiết chửi:

- Mẹ mày chúng mày xâm lược độ hộ áp bức dân tộc ông, bắt cha ông tao làm nô lệ cho chúng mày. Giờ con alê con mẹ gì xem đây,
Nói rồi chẳng nhiều lời tôi tung một cú khôi tinh thích đẩu đá vào mặt nó, nào ngờ thằng bỏ mẹ này cao to quá nó bắt được chân tôi ném cho một cái văng xuống được suýt thì gãy lưng. Tôi nói:

- Ái chà cũng ra gì đấy
Nói xong tôi rút ngay roi ngũ sắc nhắm mặt nó đúng lúc nó đến gần tôi quật cho một cái vào giữa mặt. Từ vết rách chảy ra máu đen xì từng lớp da thịt của nó chảy ra ra rơi xuống đất từng mảng. Nó hét lên xông lại ôm lấy eo tôi nhấc bổng lên toan quật xuống tôi túm ngay tai nó. Lấy đầu tôi với đầu nó thi xem đầu đứa nào cứng cáp hơn. Gõ cái cộc đầu tôi đập vào trán nó làm cả hai ngã ngửa ra đất, máu đầu tôi cũng rỉ ra chảy xuống mắt cay cay. Thằng tây cũng choáng váng nó xì xồ cái gì rồi lại xông lại phía tôi mà bóp cổ. Tôi bị nó nhấc bổng lên hai tay rắn chắc bóng vào cổ, tôi tho tay vào trong túi đồ nghề lấy ra lọ nước thánh đền bia, tức thì đổ thẳng vào mồm nó. Thằng Tây bị đổ nước thánh đền bia vào mặt nó buông tôi ra rồi bưng lấy mặt mà kêu gào thảm thiết lắm. Khói xì ra như như người ta dội nước sôi vào để vặt lông gà. Nó bưng lấy mặt, tôi chửi:

- Mả mẹ mày tí nữa thì làm ông mày ngạt thở tổ cha mày thằng mũi lõ.

Nói rồi lúc tôi nhìn ra thì cả gương mặt nó đã rụng ra hết để lộ những thớ cơ đỏ hỏn còn đang giật giật và hai con ngươi lồi ra ngoài không còn chút da mặt nào. Nó toan nổi điên lên thì tôi phóng con dao của bác Thành cắm vào đầu gối nó, con vong khuỵ ngay xuống . Tôi lộn một vòng vọt qua đầu lấy hai tay túm lấy tay nó giật ngược lại đằng sau, đầu gối tì vào lưng nó, bẻ cho hai tay làm điểm tựa ấn đầu gối vào cột sống con vong. Ép cho hồn phách nó phải vỡ vụn, với mấy con vong thực dân xâm lược tội ác chất chồng này không việc gì phải nhân từ với chúng nó. Vì ở trong cõi mộng này thầy cúng không cẩn thận có thể bỏ mạng vị chúng, đã xác định đi vào đây là bước chân vào cửa tử.

Cho nên năm xưa bác Thành phải nhốt ông milu màu xanh ở trong cõi mộng cùng lũ quỷ thai nhi để chúng không thể thoát ra ngoài và giam cầm chúng lại với trung đẳng thần là như thế. Chỉ khi nào ông milu diệt hết đám ấy thì mới có thể trở ra ngoài được, và nếu lần ấy bác không làm vậy thì khả năng cao bố mẹ tôi cũng sẽ bị bắt lại trong cõi mộng sau khi ba cây nhang cháy hết mà không thể trở ra thì xác bên ngoài sẽ chết thật. Tôi lúc này thấy ba cây nhang ở ngoài sắp cháy hết, nên tức tốc bẻ một cái, hồn phách của thằng lính Tây nát vụn thành những làn khói đen. Tôi chửi:

- May mà tao không thỉnh mấy cụ nhà tao về không thì mày chết đòn con ạ

Nói xong tôi bước lại phía con vong quỷ cô đầu kia, nó thấy tôi đánh tan hồn nát phách thằng chồng thì sợ hãi đứng bấu chặt lấy con bé tôi quát lên:

- Thả con bé ra thì tao tha
Nó sợ hãi nói:

- Xin thầy tha cho, con làm cô đầu ở nhà trò sau có thằng tây nó chuộc con ra ngoài lấy làm vợ. Hai vợ chồng con không có con, con phải lòng một anh kép hát nên đi lại tằng tịu với người ta. Đẻ được một đứa con gái nhưng chẳng có nét nào là của nó, nó đem con gái con quẳng xuống giếng. Rồi quân từ chiến khu vào tiếp quản thành phố, nó bắt con theo rồi bắn chết con ném xuống giếng, sau đó cũng tự sát xác cũng rơi xuống giếng cùng với con. Nó thành ma nhưng vẫn giam cầm con ở đây không cho đi đâu nên mới thành ma đi dẫn dụ người ta. Nay gặp con bè này hợp tuổi lại có mệnh giống con gái con, nên nó muốn bắt theo để làm con nó. Con bất đắc dĩ mới phải dẫn nó vào cõi mộng này, xin thầy tha cho ạ
Tôi thấy vậy thì quát:

- Ma quỷ chúng bay mỗi đứa có một cõi mộng riêng để lưu luyến dương gian. Chết không chịu xuống âm nghe phán còn vất vưởng ở đây làm điều bạc ác. Nay phải theo ta về dương theo dẫn hồn phù mà đi chịu tội, cấm không được ở đây làm càn nghe chửa
Nói rồi tôi thu hồn nó vào trong cái túi bắt vong, rồi bế hồn đứa bé gái chạy một mạch theo sợi chỉ mảnh dẫn đến con đường hầm màu sáng trắng đang dần khép lại. Báo hiệu hương phép ở trần gian sắp tắt, hai chú cháu vừa chạy vào đến nơi thì đường hầm đóng lại tôi thoát ra ngoài, bất ngờ tỉnh dậy thở lại thở để như người bị thiếu oxi. Con bé con cũng mở mắt tỉnh dậy, tôi sờ thấy toàn thân đau nhức, trên đầu còn rỉ máu ra. Quả nhiên trong cõi mộng bị thương thế nào thì ngoài đời bị y như vậy. Tôi gọi to lên để những người bên trên trợ lực kéo tôi lên cùng con bé con. Lên đến nơi anh chủ quán ôm trầm lấy con bé con mặt lúc này vẫn còn sợ hãi nó khóc um lên, còn mấy em gà móng đỏ thì xúm cả vào xem tôi có sao không. Trong ánh mắt ghen tị của Đoàn béo và Cường tóc đỏ, em lấy bông băng dịt thuốc em lấy nước khăn lau mặt các kiểu con đà điểu.
Vua chúa cũng chỉ đến thế mà thôi, sau buổi hôm ấy tôi bảo anh chủ:

- Em đã bắt được vong chúng nó rồi nhưng anh phải làm một lễ để em cầu siêu cởi dây giải oan cho nó thì mới xong.
Ngay hôm ấy anh chủ cho đóng cửa thêm một ngày, rồi mua vàng mã áo quần về. Một con hình nhân đàn bà một cây đàn đáy bằng giấy một bộ quấn áo và dụng cụ trống phách đặt ở trước sân. Tôi nói:

Quỷ cô đầu ở đâu tới nghe ta triệu gọi

Dẫn hồn phú chiếu rọi đưa mày xuống âm tào

Áo tiền và đủ cả mày chớ oán trách tao

Đầu thai một kiếp mới xem số phận thế nào

An xi lâm án bộ lâm, án ma ni bát mê hồng

Ngàn ngọn lửa bắn lên cung nam tào

Ngày ngọn lửa gửi xuống cung âm tào

Đọc xong tôi búng ngọn nến phóng thẳng đến chỗ vàng mã, lửa cháy phừng lên rồi cho gia chủ lấp giếng lại bịt kín miệng bằng xi măng. Thế là chuyến đi vào động bàn tơ của tôi cũng không tránh khỏi chuyện ma quái xảy ra như một định mệnh của nghiệp ma thù quỷ ghét. Sống giữa xóm phò độ hai tuần tôi đã thấm đụ vị của nơi này, hiểu cách thức sinh hoạt vật lộn với đời của những con bướm đêm đi bay không biết mỏi. Tôi với Đoàn béo làm việc cho anh chủ thêm một thời gian ngắn nữa thì cũng xong bài tập. Hai thằng lại trở về với sân ký túc thân yêu, trong túi mỗi đứa rủng rỉnh mấy chục triệu, tiền này tôi dùng vào việc từ thiện hết tặng cơm và đồ ăn cho các cô lao công và người lang thang cơ nhỡ ngủ lề đường để tán lộc. Còn Đoàn béo thì dẫn em Nhi đi chơi một chầu bét nhè mấy ngày chưa thây về. Bài viết của nhóm tôi được giảng viên bộ môn đánh giá rất cao, hôm ấy Thư cũng báo với tôi nàng mới thi xong. Cũng đang rảnh tôi bế con chó âm sang luôn bên phòng nàng ở mấy hôm chẳng chịu về, dĩ nhiên chuyện gì đến cũng phải đến. Sau chuyến đi này tôi thấy mình mạnh dạn hơn hẳn không hổ là để tử của ông bác Thành Mo gã thầy cúng nửa mùa…

Hết tập 10

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A