Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 7 - Mắt Âm 10: Quán Cô Đầu

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Tôi lúc ấy mới dám đi vào trong, nhưng có lẽ đây là cú sốc đầu đời đối với tôi và suốt cả phần đời còn lại của tôi. Bên trong có mười người năm nam năm nữ, và dĩ nhiên chẳng ai mặc đồ cứ tồng ngồng ngồi trong bể sục nước. Năm cô gái để lộ ra những tấm ngực trần một cách tự nhiên chẳng ngại ngùng như đã quen lắm rồi, người đàn ông có dáng đạo mạo nhất đang để một cô em ngồi lên đùi, ngực úp vào mặt vừa hôn, tay vừa dạo chơi khắp nơi kì quan của tạo hoá. Một cô khác biết điều hơn đứng dậy khỏi mặt nước, cô em có hàm răng sứ trắng và đều như đường ray xe lửa, chẳng mặc đồ gì cứ tự nhiên như ruồi tiến tới chỗ tôi đỡ lấy khay đồ, thân hình đồng hồ cát có lẽ tập gym nên thon gọn lắm. Cô em nở nụ cười cặp măt lúng la lúng liếng nhìn tôi. Rồi cô ta còn nói chêu:

- Zai teen chưa mất zin, đẹp trai thế này có người yêu chưa em. Muốn lái máy bay thì liên hệ với chị nhé

Nói rồi cô ta đưa ánh mắt rất gợi tình, làn da nõn nà trắng trẻo như ngâm sữa. Khi bị nước bám vào càng làm tăng những đường nét gợi cảm. Mái tóc được búi gọn trên đầu. Đôi môi được vẽ khéo làm khuôn mặt cô ả khi búi tóc lại càng đẹp. Đường nét thon gọn trên gương mặt trẻ trung nhưng có phần sang trọng, nhẹ nhàng nhưng nhấn nhá vào những nơi rất có chủ đích. Tôi bị ánh nhìn lấn át, một người cười lớn:

- Thằng em nay chắc chắn người mới. Vào đấy thấy gái sốc lắm hả có nhiều việc không hay vào đây chơi với bọn anh cho vui. Các em nó mát xa cho

Tôi chỉ cười trừ rồi khéo léo từ chối, sau đó xin phép đi ra. Trên tay còn cầm tấm thẻ có ghi tên và số điện thoại của cô em nóng bỏng ban nãy. Đúng là động bàn tôi không cẩn thận là sa ngã ngay may là tôi thắng được cám dỗ, chứ cỡ Đoàn béo là coi như xong rồi “ đời không phải xô đẩy để bố mày tự ngã”.

Vừa xuống đến nơi ra khỏi thang máy, thì có một em đào mặc váy trắng thất thểu đi lại phía sân sau của khách sạn. Tôi thấy vậy thì cũng mặc kệ, chẳng biết nó ra đấy làm gì. Nhưng khoảng hơn ba mươi phút sau, một đứa trong đám đào từ phòng đi ra hỏi bọn tôi.

- Các anh ơi có thấy con bé Ly đâu không, con bé váy trắng mặc váy xẻ lưng ấy

Tôi nghe vậy thì nói:

- Nay tớ thấy có bạn nào đi lại phía sau nhà kia cũng váy trắng không biết đã vào chưa
Thằng Cường tóc đỏ nghe thấy thế thì nó bỗng ngẩn người ra, nói:

- Mày bảo sao đi lại sau nhà à ?
Sau câu hỏi của nó, tôi như linh cảm được điều gì đó không may đang xảy đến. Tôi phóng vọt ra phía sau đám đào cũng chẳng biết có chuyện gì cũng chạy theo. Thì khi mở cánh cửa ra, các đám đều ngạc nhiên vì ở đây chỉ là khoảng sân nhỏ không quá rộng dùng để phơi phòng và để đồ của khách sạn. Nhìn là bầu trời đêm hôm nay không có trăng sao tối mịt như đêm ba mươi. Cả hội cố gắng tím kiếm tôi lấy bộ đàm gọi cho Đoàn béo dưới hầm xe.

- Alo có thấy em đào nào mặc váy trắng xẻ lưng đi xuống đấy không
Đoàn béo đáp :

- Chẳng có ma nào cả, mày điều một em xuống đây tâm sự mỏng với tao đi
Thằng Đoàn cười khanh khách rồi không thấy nói gì nữa, tôi nhìn quanh không thấy có ai. Bọn kia cũng vậy rồi bất giác như nhớ ra chuyện gì tôi nói:

- À Ma che mắt

Cả bọn ngay câu được câu chăng thì hỏi:

- Cái gì che mắt hả anh

Tôi nói:

- À không có gì đâu

Nói rồi tôi chạy vào lôi túi đồ nghề ra, lấy một cái la bàn nhà họ Mai. Sau đó chùm một tấm khăn đen lên mặt, miệng đọc to:

Khăn đen làm việc âm, khăn đỏ thỉnh thánh thần
Mắt âm mau mau mở chỉ chỗ giấu người thân

Đọc xong thì tôi quát lên hiện mau

Sau đó lột tấm khăn đen ra, la bàn lúc này quay tít mù rồi bất ngờ dừng cứng lại ở một hướng. Tôi đi theo hướng đó từ từ bước ra sân trước sự chứng kiến của cả đám thằng Cường. Vừa hay mắt tôi loé lên một tia sáng vàng, tôi cơ hồ thấy ở góc sân có một lượt sương mà như tối tăm hơn các chỗ còn lại. Từ từ làn sương tan đi để lộ bên dưới đất một đôi chân của con gái. Tôi lấy bùa phép ném vào ấy một đồng xu có phép phù thuỷ. Bất ngờ thọc tay vào trong màn sương ấy tìm cách lôi cô ả ra ngoài. Nhưng chẳng hiểu tay tôi mò phải thủ gì chỉ thấy mềm mềm căng căng có chút đàn hồi nắn nắn mái vẫn không tìm được chỗ nào bấu víu mà lôi ra. Cho đến khi tôi thấy trong làn sương thò ra một cái đầu đàn bà vấn tóc hàm răng đen mặt thoa phấn bôi son nhe răng cười khanh khách. Tôi quát lên:

- Ma quỷ ở đâu sao dám giấu người ở đây.
Tức thì tôi lôi roi ngũ sắc bên trong túi ra nhắm thẳng mặt vong ấy mà quất xuống. Vong kia sợ quá biến ngay đi tôi cũng mò được tay cô ả bị ma giấu mà lôi ra ngoài. Thoát ra khỏi cái vùng tối tăm của con ma dựng lên nhằm che mắt người ta. Ma giấu không phải là thứ gì cao siêu mà chỉ là do bọn ma quỷ có tài phép tạo nên một một bức tường thực tại giả để nhằm che mắt người nhìn. Đứng trong vùng ấy người ta sẽ không thể nhìn thấy nhau dù là đứng đối mặt với nhau cũng không tài nào phát hiện ra. Ấy là thuật che mắt, chỉ có những người thầy cúng như tôi mới biết cách tìm ra chúng mà thôi. Hôm nay tôi không đem con chó âm nên phải dùng cách tìm bằng la bàn. Chứ có con chó âm thì nó sẽ đánh hơi và phát hiện ra ngay. Tôi lôi được con bé ra rồi nó lơ mơ một hồi như người đang phê ma tuý, tôi mới bảo thằng Cường dựng con bé ngồi thẳng lên, miệng lâm nhâm đọc trú

- Án Xi Lâm, Án Bộ Lâm, Án Ma Ni Bát Mê Hồng
Rồi tôi sắn ống tay vả đánh bốp một cái thật mạnh vào mặt con bé. Nó bất ngờ tỉnh dậy ngay thở hồng hộc. Cường tóc đỏ nói:

- Sao mày ra tay mạnh thế, đánh vỡ mồm con gái nhà người ta thì sao

Tôi thầm nghĩ:

- May là tao không cho ăn cú khôi tinh thích đẩu đấy, vả cho cái mà thức tỉnh được thì vẫn còn nhẹ chán

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A