Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 10 - Mắt âm 6: Thầy Cúng Trộm Trâu, Việt Mo sang Lào

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Bất ngờ bác đốt lá bùa lấy cái nỏ con, nhỏ chỉ bằng bàn tay trong túi có mũi tên bắn lên trời, kèm theo lá bùa đang cháy. Tức thì mũi tên phong đi, thì trên trời sét cũng phóng xuống nhắm những con khỉ ma kia mà đánh. Khỉ bị sét đánh trúng rụng như xung xác khô cháy thành than, một hồi nghe tiếng đì đùng nổ như ngô rang. Ba thầy trò ông cháu chỉ dám nằm im không dám ló đầu ra, sợ ăn đạn lạc của tòa Nam Tào đánh nhầm thì thiệt thân. Xưa nay vẫn bảo tòa Nam Tào làm ăn tắc trách toàn bắt nhầm người, hay gạch nhầm tên người lương thiện để bắt xuống âm phủ cho đủ doanh số. Nên chẳng dại mà thò đầu ra làm gì cho thêm nguy hiểm. Một hồi sau sét không còn dội trên đầu nữa. Tôi với bác Thành chui đầu ra, thì đám khỉ núi ma cũng chạy đi hết rồi. Khắp khoảng rừng tĩnh lặng như tờ, đoán rằng cũng sắp đến nơi nên mấy bác cháu cứ thẳng đường xuyên đêm mà đi. Nhưng cho đến khi trời tờ mờ sáng, chúng tôi đã bắt gặp cảnh tưởng kinh hoàng. Tên cướp bỏ trốn kia ban nãy, bây giờ đây chỉ còn là cái xác nham nhở. Vài con khỉ núi ma đang tách cái sọ người chết ra mà móc lấy óc ăn. Chúng thấy chúng tôi toàn xông lại, có lẽ vừa nãy sét của tòa Nam Tào đánh sót mấy con, Bọn chúng đuổi theo tên này, quăng đá cho đến chết rồi ăn thịt người. Quả là thứ bùa độc địa, giết người không gớm tay. Xác tên cướp nát bươm, vì bị quăng đá quần áo rách rưới, mặt mũi xưng vù. Đầu gã bị vỡ một khoảng tròn, bị bọn khỉ ma móc lấy não chảy hết dịch ra bên ngoài trắng ởn. Tôi với mọi người nhìn thôi cũng đã trợn trợn buồn nôn. Nghe đâu bọn tàu chuộng món óc khỉ, tưởng là đã sợ lắm rồi giờ thấy khỉ ăn óc người cũng sợ không kém. Bác Thành nói:

- Nó chết rồi bọn chó này ác quá giết cả đồng bọn cùng chẳng tha, thôi thì làm phúc đắp cho nó nấm mộ. Chứ rừng thiêng nước độc biết làm thế nào
Nói rồi chúng tôi lấy dao xắn đất đào cho thằng ấy một cái mộ nông, đến đây trời cũng sáng cả ba người đều đã kiệt sức hết rồi. Không tài nào mà đi nổi nữa, trời sáng rõ nắng chiếu xuống làm cho lớp sương ban đêm phủ trên đầu cũng tan đi. Những uế khí của buổi đêm bị ánh nắng mặt trời đánh bạt hết, nhìn quanh chẳng biết đâu là rừng đâu là đường. Cơ hồ cả ba bị lạc bên trong không biết lối để đi tiếp. Tôi nằm dựa lưng vào một gốc cây mà ngủ, bác Thành cũng ông i-tiêng cũng thế nằm dựng lưng vào nhau nhắm mắt cho lại sức. Chẳng biết đã ngủ được bao lâu thì tôi bất ngờ tỉnh dậy, thì trời đã tối mịt. Tôi gọi bác Thành dậy, cả ông cụ cũng thế, có lẽ tuổi già lại từ đam qua ròng rã không được nghỉ. Nên ông i-tiêng mệt quá thở hắt ra như nặng nề, ông nói:

- Chắc tao không đi nổi nữa, tao mệt quá chúng mày à.

- Cố lên ông giờ để ông ở lại thì không được, mà trở ra thì không xong đành phải đi tiếp thôi. Ông đói thì ăn tạm mì tôm sống với uống nước cầm hơi vậy, không vào được hàng sao bắt được cọp. Mì mà tha cho bọn nó ắt bọn nó lại hại thêm nhiều lái buôn trâu khác. Có khi còn kiếm mình trả thù nữa, loại thầy độc ác thế này phải xử lý triệt để mới thôi.

Nói rồi chúng tôi để ông i-tiêng uống nước ăn mì tôm sống một hồi thì bác thành mới nhớ ra đúng rồi ban nãy mấy con khỉ ma còn sót lại kia chạy hướng nào. Tôi chỉ tay về hướng bắc nói:

- Nó chạy hướng này, nhưng làm gì hả bác
- Thế thì đuổi theo nó mau lên, mấy con khỉ đó đi ở đâu sẽ trở về ở đấy. Mình lần theo hướng đó ắt đến được nhà của bọn cướp trâu này.
Tôi như hiểu ra thấy ông i-tiêng đau chân không đi được tôi lên xốc ông dậy cõng trên lưng hễ tôi mỏi thì đổi sang cho bác Thành. Xem những dấu vết bọn khỉ ma để lại chúng tôi đi mãi đi mãi, vượt núi băng rừng. Đến một đoạn toàn vết chân trâu. Tôi mới nói:

- Ở đây có dấu chân của đàn trâu, may đêm qua không mưa nên dấu vết hẵn còn.

Thế là chúng tôi lần theo dấu chân trâu cuối cùng cũng tìm đến, một khoảng đất có cái nhà sàn bằng gỗ đen. Đây hẳn là xào huyệt của bọn nó đây, cuối cùng sau mấy ngày lăn lộn khổ sở chúng tôi cũng tìm ra chúng, tôi đấm mạnh tay xuống đất nói:

- Bọn chó này cuối cùng cũng tìm ra chúng mày, lập tức tôi mở cặp mắt âm nhìn vào bên trong
Thì thấy có nhiều vong vất vưởng, toàn những vong như lính cưỡi trâu ăn mặc giáp phục nhìn cổ quái như lính Lan Xang ngày xưa. Lan Xang là tên nước Lào ngày trước, lính tráng cưỡi trâu cưỡi voi đi đánh trận. Nhìn khá hung dữ, tôi thấy gã nuôi nhiều âm binh như thế thì không khỏi lo lắng. Vì ở đất Lào không gọi được âm binh nước Việt, nên chúng tôi hoàn toàn phải dựa vào bản lĩnh thầy cúng mà xử lý đám này. Giá có ông milu màu xanh ở đây thì chỉ một lúc là tan tành hết cả nhưng không nổi không có. Bác Thành bèn đưa cho tôi cây hèo phép nói:

- Cháu cầm lấy, khi cần thì gọi âm binh nhà họ Mai ra để giúp. Vì chúng ta chỉ có thể thỉnh được ba người họ mà thôi, còn lại âm binh nước Việt không kéo sang đây được. Chỉ có họ trước khi đi bác đã thu hồn lại để vào cây hèo phép nhằm bất chắc thì thỉnh được. Còn bác thỉnh cụ Mai Kế Hoa về trợ oai vì là con cháu trong nhà.

Bàn bạc xong tôi bảo ông I-tiêng không nên ra mặt, vì tuổi ông cao rồi nên để cho bọn tôi xử lý vẫn hơn. Hai bác cháu tôi không kiêng nể gì cả cứ thế xông thẳng vào. Tôi lâm nhâm đọc:

-Kính thỉnh âm binh nha họ Mai phù trợ giúp đệ tử

Vừa dứt câu thì từ trong cây hèo ba đốm lửa xanh chui ra quay trên đầu tôi mấy vòng rồi hiện ra là ba người đàn ông mang cung nỏ, gươm giáo mặc giáp chỉnh tề. Theo tôi đứng ở ba góc hộ vệ cho tôi cả ba người vây tròn lại. Âm binh Lang Xang cũng ùa cả đến, cưỡi trâu vây lấy tôi cán bọn ấy cho bác Thành nhảy vào trong nhà quát to lên rằng:

- Thầy cúng sao dám hại người ta thối ruột thối gan chết hại như thế.
Nhưng bên trong không có gã thầy cúng nào cả, mà chỉ có hai tên cướp trâu đã ngồi chờ sẵn ở đấy, nhìn thấy bác Thành chúng vái lạy ban thờ một chập rồi hai con mắt trợn trắng lên. Mồm bắt đầu sùi bọt mép rồi ngã lăn ra đất co giật. Tôi lúc này đã ngăn được bọn âm binh bên ngoài dùng bùa trấn lại các ngả không cho chúng tiến vào chỗ bác Thành. Vào đến cửa thấy hai tên kia ngã ra đất rồi, mặt trợn lên bọt mép sùi ra giãy đành đành. Bác Thành toan tiến lại xem chúng bị làm sao, tôi như có linh cảm được điều gì đó không tốt liền gọi to:

- Bác Thành cần thận đấy
Tức thì hai thằng kia bỗng bật dậy túm cổ bác Thành lẳng một cái bắn vào trong bức vách vỡ tan. Trúng đòn đau lại bất ngờ, bác Thành bắn vào trong góc nằm bất tỉnh. Lại chưa kịp thỉnh gọi cụ Mai về trợ oai. Tôi nhìn trên người hai tên này xăm những hình xăm nổi liti như cục thịt. Họa ra hình hai tên hung thần. Tôi từng nghe nói bên Phúc Kiến có bọn người xăm hình hổ beo lên cơ thể, chỉ cần niệm thần trú là sẽ có sức mạnh của con thú ấy. Dạng như lên đồng ở bên Việt Nam bên Lào thì thờ hung thần để mượn oai sức nhờ thầy cúng thầy bùa yểm vào hình xăm. Đến khi cần thì ngậm bùa vào mồm để có thêm sức mạnh, triệu gọi những linh hồn độc ác ra vào thân xác để biến người xăm mình dần mất đi nhân tính.

Khi xăm những hình này lên người, thầy cúng sẽ rạch trên bụng của người xăm mười hai vết mỗi vết đặt vào ấy một mảnh sắt thiêng. Những mảnh sắt thiêng này sẽ ở trong phần da được khâu lại mãi mãi. Đem cho chúng quyền năng của ma quỷ, ban nãy lúc chúng sùi bọt mép chính là lúc chúng sắp bị hung thần chiếm xác. Bác Thành sang Lào vốn phép phù thủy đã suy yếu đi, lại dính đòn nặng không có người trợ oai nên người thường chịu sao nổi. Tôi cay quá xông lại đánh, cây hèo rút ra thành cây côn nhị khúc quật tới tấp. Hai thằng kia lúc này cặp mắt đã đen xì không có lòng trắng. Chúng nó cũng xông đến đứa leo lên kèo nhà, đừa bò bên dưới đất. Một trên một dưới tấn công tôi. Tôi lúc này biết một mình không thể chống lại hai thằng hung thần đất Lào này. Liền đánh liều, ốp cùng lúc ba người lính âm vào trong người muốn chơi tới số với bọn này. Vì cảm giác đánh vào người chúng như đánh vào cục bông chăng xi nhê gì.

- Mượn sức âm binh họ Mai ra vào thân xác giúp đệ tử tiêu trừ hung thần
Lục Giáp, Lục Ất, Lục Bính, Lục Đinh
Án Ma Ni Bát Mê Hồng

Đọc rồi tức thì tôi thấy ba ngọn lửa xanh tụ lại làm một rồi chui ngay vào con mắt trái. Sau lưng tôi hiện ra ba cái đầu nhe nanh múa vuốt cầm binh khí xòe ra như cái quạt. Sau cùng thấy đã có người bảo kê tôi xông lại tung cú khôi tinh thích đẩu. Thằng ở trên kèo nhà đang nhảy xuống ăn một đòn ngã lăn ra đất. Nhưng nó đứng dậy ngay, hai đưa xông lại một thằng ôm ngang bụng tôi hất ngã ngửa ra. Tôi co chân tạo khoảng cánh rồi dùng hai cẳng tì vào bụng hất nó ra, túm ngay lấy đấm liên tiếp vào mặt. Sau cùng vòng ra phía sau lưng lấy tay khóa cổ lại một chân tì đầu gối vào lưng bắt nó há mồm ra toan đổ nước thánh đền Bia vào mồm. Thằng còn lại thấy thế xông tới húc tôi như con trâu húc mả. Hất văng tôi ra khỏi thế kìm khóa, tôi thuận chân đá cho một cú nữa vào giữa mặt. Nó choáng váng tôi cũng bị văng ra ngã vào cái ban thờ làm đồ cúng chân nhang rơi tung tóe. Đang hăng máu định xông đến đánh tiếp, thì bất ngờ từ cửa đi vào. Gã thầy cúng tóc dài, kéo lê một người đã bị đánh cho toe toét máu. Tôi nhận ra người ấy là ông i-tiêng, gã thầy cúng tóc dài người Lào nói:

- Mày đánh giỏi đó đánh tiếp đi

Tôi cơ hồ không hiều gì nói:

- Mày nói tiếng Việt được không tao không hiểu tiếng Lào
Gã thầy cúng nào ngờ cũng biết tiếng Việt, hắn đổi ngôn ngữ rồi nhắc lại câu vữa nãy. Tôi đáp;

- Giờ tao chán rồi không đánh nữa, nhưng mày thả ông ấy ra người ta già cả rồi mày còn đánh đập thế à

- Được thôi nhưng mày chỉ cẩn chống lại thì nó sẽ chết ngay cả thằng nằm dưới đất kia nữa

Ông i-tiêng lên tiếng:

- Đứng tin nó Việt ạ, nó không tha cho mình đâu

Vừa nói dứt câu thì bất ngờ ông i-tiêng ăn ngay cú đấm khiến ông khụy xuống. Còn tôi bất đắc dĩ phải bỏ cái hèo xuống mà không dám đánh lại nữa. Hai thằng kia tiến lại thụi cho tôi một quả vào bụng tôi cơ hồ gục ngay xuống ôm bụng rồi ngất đi ngay. Lúc tỉnh lại đã thấy tôi và bác Thành cùng ông i-tiêng bị trói tay treo lên trên móc. Gã thầy cúng ngồi ở trên ghế nói:

- May cho tao, là kiếm ngay được ba thằng chúng mày. Tao sẽ xẻ thịt mày ra ăn hết, vì chúng mày toàn là thầy cúng giỏi. Ăn xong ba đứa mày tao sẽ có thêm phép, tao sẽ là thầy cúng giỏi nhất nhì cái đất Lào này.
Hóa ra đúng như lời ông i-tiêng, gã này luyện phép không qua gian khổ luyện tập dưỡng tính. Mà chọn cách đi đường tắt đó là ăn thịt thầy dạy của chính mình để có được phép bùa của ông thầy. Vong hồn nhìn giống thầy cúng bị trói mà tôi thấy kia, chắc hẳn là thầy của gã tóc dài này. Tôi nói :

- Mẹ kiếp mày giết thầy để lấy phép, trời không tha tội cho đâu huống chi mạng ông mày lớn lắm có ăn nổi không

- Thằng nhóc con, mày chỉ đáng tuổi cháu tao mà ăn nói hỗn hào thế à. Để tao ăn thịt mày trước xem thắng ranh này tu được đến đâu.

Nói rồi gã bảo hai thằng kia tiến lại đánh vào mạng sườn tôi, một thằng chửi:

- Thằng ranh con dám đá tao ngã khỏi lưng trâu suýt chết, lần này xem mày chạy đâu đồ chó
Nói rồi bác Thành nói:

- Chúng mày muốn ăn thì thì ăn tao đây này, nó mới vào nghề phép có bao nhiêu mà ăn.

- Mày thì đương nhiên phải ăn rồi, người mày dương khí phát ra mạnh như này thịt chắc ngon lắm đây. Tao không ăn thịt người thấp kém, tao chỉ ăn bọn thầy cúng thôi

Quả thật gã này là khắc tinh của thầy cúng vì gã ăn thịt các thầy cúng thầy mo để khiến bản thân mạnh hơn. Lần này xem ra chúng tôi không được may mắn thật rồi, tôi với bác Thành đều bị trói. Mạng sống đều như ngàn cân treo sợi tóc, khó lòng thoát được. Gã thầy cúng lúc ấy mới tự xưng là Xổm-Ni hắn đã theo một ông thầy cao tay ấn biết đủ các loại bùa Từ Miên đến Chà Và, Lan Xang từ khi còn bé. Ông này rất giỏi, nuôi Xổm Ni cho đi theo để hộ tống các đoàn buôn trâu lách đường chính ngạch mà đi đường rừng để buôn lậu. Rồi truyền nghề cho hắn học, Xổm Ni cũng không phải dạng thường hắn khá giỏi học phép cũng nhanh. Nhưng dã tâm lớn, vì hộ tống các đoàn buôn trâu không được quá nhiều tiền. Nên hắn đang tâm đi cướp, vì ăn cướp không phải đầu tư tiền bạc mà lại còn ăn cả. Hắn lại có nghề thầy cúng biết bùa để hãm hại các đoàn buôn. Xổm Ni tụ tập được mấy tên nhận là đệ tử, rồi cho chúng đi ăn cướp chỉ cần theo sự sắp xếp của hắn. Hễ người trong nhà bị hắn bỏ bùa tức thì sẽ mất hết khả năng tự vệ. Người của Xổm Ni sẽ xông lại cướp hết hàng hóa có khi giết hại một ai đó trong đoàn để dằn mặt.

Nhưng có một lần hắn đen đủi cướp đúng phải đoàn trâu mà thầy hắn đang hộ tống. Nên bị bùa quật lại không giải được. Hắn phải tìm đến nhà thầy xin thầy thương tình khẩn thiết mà giải bùa cho. Và hứa sẽ không bao giờ dám dùng bùa để đi ăn cướp nữa. Xin được ở lại hầu hạ thầy và tu tập chính phép. Ông thầy nghe bùi tai lại nghĩ lại Xổm Ni do một mình ông nuôi lớn dạy bảo, giờ không cứu thì cũng phải tội. Nên ông ta cứu cho giải hết bùa, còn bắt hắn ở lại trông coi bàn thờ thầy cúng. Không cho ra ngoài tụ tập làm điều ác nữa, bên ngoài mặt Xổm Ni tỏ ra sợ hãi, nhưng thực tình hắn vẫn ấp ủ một âm mưu còn thâm độc hơn.

Thường các thầy pháp mỗi năm có hai lần chay tịnh, thường sẽ vào rằm tháng bảy và dịp cuối năm. Các thầy bùa Lan Xang sẽ ra một cái chòi nhỏ đóng cửa nhốt mình trong ấy, chỉ ăn bảy hạt gạo một bữa và uống nước cầm hơi. Không ai được phép quấy rầy, chỗ ấy không được có ma quỷ âm binh bảo vệ hay bùa chú gì cả. Làm vậy là để giải bớt nghiệp cho thầy, và tụng kinh cho các vong đã bị họ bắt nhốt hay đánh hại. Vào những thời điểm này các thầy bùa thầy cúng Lan Xang sẽ rất yếu. Họ phải lấy tịnh tâm để cơ thể được điều hòa không thấy đói chỉ cần uống nước là sẽ qua một tuần.
Nhưng lần này ông thầy không ngờ rằng đứa học trò nuôi dạy từ nhỏ kia mang tâm phản phúc. Chờ cho đến ngày thứ năm khi ấy thầy bùa đã gần như kiệt sực bên trong căn chòi. Xổm Ni lấy ra một vật có cán dài dạng như phóng lợn ở Việt Nam. Đầu nhọn hoắt, chờ đến ban đêm, lấy thứ vũ khi ấy mon men đến gần căn chòi. Nhắm chính giữa sàn nhà, đúng vào chỗ ông thầy đang ngồi bên trên. Rồi lấy hết sức chọc lên, mũi dao nhọn đâm thủng sàn nhà mỏng bằng cói chọc đứt hạ bộ. Xiên lên bụng, máu phun ra như mưa ông thầy chỉ kịp rú lên rồi lăn ra chết ngay. Máu từ trên chảy xuống qua lỗ bên dưới sàn nhỏ vào mặt Xổm Ni. Hắn leo lên chặt đầu ông thầy,rồi xẻ từng miếng thịt của thầy mà ăn sống. Từ ấy hắn có được phép mà thầy hắn tu cả đời mới có được càng hoành hành cướp bóc của các đoàn lái trâu buôn lậu qua đây. Nay gặp phải chúng tôi, y rằng là tôi tự mang thân đến nộp mạng. Hắn cũng không ngờ chúng tôi có thể băng qua khu bãi tha ma quan tài treo trên cây. Và cả bầy khỉ ma nữa, cũng bị phép gọi sét của bác Thành đánh cho rụng như sung.

Xổm Ni hua hua con dao trước mặt, trong căn phòng toàn là sọ người và sọ khỉ kia. Ánh rao sắc lạnh làm tôi thấy rợn gáy tưởng tượng đến cảnh nó cứa vào da thịt mà không khỏi rùng mình. Bác Thành không tỏ thái độ gì chỉ nhìn chăm chăm vào một khoảng như đang suy nghĩ điều gì vậy. Hắn dơ lên lại đặt xuống rồi nói:

- May cho chúng mày là tao chưa đến ngày luyện phép chờ đến mai, tao mổ tim moi óc chúng mày ra mà ăn lúc ấy đừng trách tao nhé. Do chúng mày tìm đến đây thôi

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A