Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 11 - Mắt âm 6: Thầy Cúng Trộm Trâu, Việt Mo sang Lào

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước

Nói rồi hắn thì thầm cái gì vào tai hai đứa rồi vỗ lên đầu, bất ngờ chúng ngã lăn ra đất hai thằng sùi bọt mép rồi mắt đổi thành màu đen đứng phắt dậy như canh bọn tôi. Còn gã thầy cúng đi ra ngoài để mặc cho hai đứa còn lại canh bọn tôi. Một lúc sau bác Thành như mệt quá ngất đi, tôi mới nói.

- Các ông cho bác ấy uống nước kẻo bác ấy chết mất,
Một đứa trong hai thằng thấy vậy nhìn nhau một hồi, thì trở ra đi lấy nước. Còn một thằng tiến đến như muốn xem xét cái gì. Chờ cho hắn vừa đến gần, bất ngờ bác Thành mở mắt nở nụ cười. Rồi lấy chân quắp ngay lấy cổ hắn kẹp lại. Dùng thế ấy ưỡn người lên cao tháo hai cánh tay bị trói móc vào cái móc sắt tuột ra ngoài. Cuối cùng vật thằng kia một cái ngã lăn ra đất, sau cùng luống cuống dùng mồm cởi nút thắt. Thằng kia lao đến đánh trả bác Thành lộn qua lộn lại chạy quanh cái bàn miệng vẫn cắn dây cởi nút để rảnh rang đánh nhau. Một hồi sau cái nút trói tay đã được cởi ra bác Thành lúc này mới nói:

- Kính thỉnh cụ Mai Kế Hoa về giúp con cháu
Ban nãy bị thằng này lẳng cho một cái bay vào vách đến giờ vẫn còn cay. Bác Thành được cụ Mai ốp vào nổi cáu xông lại đấm đá ra đòn như vũ bão. Thằng kia một mình xem trừng không chống nổi. Bác liền túm ngay con dao quắm cắt phăng dây trói của cả hai người tôi và ông i-tiêng. Làm cả hai ngã lăn xuống dưới đất. Tôi đứng phắt dậy, bác Thành cắt dây trói cho tôi cũng là lúc thằng còn lại thấy động xông vào. Tôi với bác Thành bảo ông i-tiêng đứng phía sau để chúng tôi xử lý bọn chó đẻ này. Tôi lúc ấy mới nhớ ra lúc tôi sắp đi con gái của ông i-tiêng có cho tôi một tấm vải dài. Bảo khi cần thì dùng đến loại vải này không biết là vải gì, nhưng trên mặt loang lổ những vết như vết máu. Dùng để trị cái loại bùa yểm lên thân bằng hình xăm hung thần, thì đeo loại vải này vào có thể đả thương được trúng. Bọn này có phép xăm nên đánh nó như đánh cục bông phải đánh bằng phép thì mới được. Tôi liền lôi đoạn vải ấy ra quấn vào tay phải, rồi bất ngờ hai bên xông lại đánh nhau. Lần này tấm vải quả thật có công dụng, tôi tung cú đấm vào thằng mặt thằng cướp trâu. Thằng này lãnh trọn cú đấm, máu mồm văng tung tóe, tôi thấy còn gãy mất cái răng, Thằng kia kinh ngạc, sau cùng là sợ hãi. Nó nhổ phù một ngụm máu mồm, rồi xông tới tôi lại đấm cho một quả nữa nó gục xuống. Thấy vậy cụ Mai trong người bác Thành cũng không kém dán lên chân lá bùa rồi nhảy lên đá một cú khôi tinh thích đẩu, trúng ngay đầu. Ông i-tiêng nhanh nhẹn vòng ra phía sau dán lên lưng hai thằng kia mỗi thằng một lá bùa. Rồi bảo tôi lấy tấm vải đeo ở trên tay kia ném cho ông. Ông I-tiêng lấy tấm vải tỏa ra rồi trùm ngay lên đầu bọn nó miệng lâm nhâm đọc trú bằng tiếng Lào:
Hai thằng kia người rung lên bần bật, miệng lại sùi bọt mép lăn ra đất. Từ những hình xăm rách ra mười hai miếng sắt thiêng để yểm vào người làm bùa. Chúng cũng bị trục ra ngoài hết cả, hai thằng kia ngã vật ra đất hoàn toàn không còn hung hăng như trước nữa. Bác Thành trói nó lại vả cho mỗi thằng mấy cái chửi luôn bằng tiếng Việt:

- Tiên sư mấy thằng người Lào gốc Việt người Việt gốc cây này, thằng nào vừa nãy quẳng tao tí gãy lưng. Việt mang cái chày ra đây để tao hỏi cung nó.
Nói rồi tôi mang cho bác thành cái chày để ở góc nhà, bác Thành lấy cái chày cứ nhắm đùi non hai thằng mà giã. Hai thằng đau quá ban đầu nói tiếng Lao bật đập thế nào lại phun ra tiếng Việt. Nó bảo:

- Các ông tha cho, chúng tôi trót dại đi theo thằng thầy cúng chỉ làm tay sai thôi chứ chúng tôi không biết gì cả

- Thế giờ thắng ấy đi đâu, khai mau không tao giết

- Có lẽ nó đem trâu đi giấu để bán cho bọn chủ trâu, với mang hàng đi lậu đi tiêu thụ

- Thế chúng mày vẫn giấu trâu ăn cướp ở đâu mau dẫn bọn tao đến đó, không được trách

Hóa ra bọn này ăn cắp trâu rồi lại bán lại cho chủ buôn, kiếm tiền rồi chủ buôn lại nhập trâu giá rẻ về để bái cho cái lái buôn nhỏ. Rồi qua đây bọn này lại đánh cướp, lại đem bán lại cho chủ buôn. Một vòng tuần hoàn cứ như vậy mà diễn ra, có người vừa dắt trâu ra khỏi thì đã bị cướp tiền thì mất. Lại bị bùa thư yểm cho mất mạng, dẫu có biết cũng không bắt đền chủ buôn được. Hóa ra bọn này ăn dơ với nhau từ trước, quả là thâm độc và tham lam hết sức. Tôi bắt hai thằng cướp phải dẫn bọn tôi đến cái chỗ chúng nó nhốt trâu ăn cướp. Hai thằng bị đòn đau không chịu nổi bèn phải dẫn bọn tôi đi, dù tập tễnh nhưng cuối cùng băng một đoạn rừng sâu thì cũng đến. Tôi thấy trúng no tập kết ở đây cá mấy chục con nguyên một đàn rất lớn. Nhất quây cả lại bằng hàng rào ngoài một bái đất.

Không biết đây là cơ ngơi tiền bạc của bao nhiêu người bị chúng cướp giật, đều đem nhốt ở đây cả. Tôi đã toan chạy lại thì bác Thành kéo lấy tôi, rồi đập cho hai thằng kia mỗi thằng một cái ngất lịm. Sau cùng trói ngay chúng nó lại, cả ba mới yên tâm quan sát. Thấy một lão béo có hàng râu cá chê để tóc dài, da đen đen đội cái nón đi cùng một bọn dăm bảy tên đến để đem trâu đi. Lúc này Xổm Ni đang đứng đếm tiền, vẻ mặt mui mừng lắm. Lão béo dắt một đàn khoảng mười con đi, ông i-tiêng mới nói:

- Đúng rồi đúng thăng này có một trại trâu giống rất to, đa số lái trâu toàn mua của nó mà thôi. Thì ra nó vừa bán vừa chặn đường cướp của mình. Mà thằng Việt mày lấy đâu ra cái tấm vải này thế ?
Tôi nhanh nhảu đáp:

- Dạ con gái ông đưa cho cháu đấy ạ

Ông i-tiêng trợn mắt lên nhìn tôi nói:

- Nó đưa cho mày thế mày có biết vải này có cái gì không

- Dạ cháu không biết, có cái gì hả ông

- Có máu kinh của đàn bà còn trinh đấy, thế mà nó lại đưa cho mày. Mai sau mày phải lấy con tao không thì nó ế chồng

- Thôi việc ấy tính sau xem xem đàn trâu chúng nó nhốt ở đâu đã

Tôi ngẩn ra chưa biết làm thế nào thì lúc ấy bác Thành nói:

- Mẹ kiếp đúng là ăn giày ăn tất ăn cả đất xung quanh, vừa bán vừa cướp thế này thì để đâu cho hết tiền. Phải chơi cho nó một mẻ mới được.

Bác Thành bảo tôi chờ ở đây không được manh động, bọn lão Béo đã dắt trâu đi khỏi. Xổm Ni cũng ôm tiền chạy về nhà định ngày mai sẽ thịt luôn bọn tôi để ăn tăng cường phép phù thủy cho nó. Kiểu gì về đến nhà thấy bọn tôi trốn mất nó cũng sẽ đi tìm cho xem, chỉ lo bác Thành đi đâu không rõ. Thì ra bác tôi vòng lại phía sau đón đầu bọn buôn trâu, nấp ở bên đường. Đàn trâu vừa đi qua, bác đã đọc thần lần theo phía sau thì thầm cái gì vào tai nó. Bỗng nhiên đàn trông đang ngoan tức thì nhảy nhổng lên như bị đỉa bâu vào dái. Nó hết hết càng chạc, chạy toán loạn mỗi con chạy một hướng lắm cho cả đám lão béo hốt hoảng đuổi theo. Mà mỗi thằng chạy theo một con toan bắt lại. Mà đàn trâu phóng mỗi con mỗi ngả muốn túm được cũng khó. Chơi bọn ấy một vố rồi, bác Thành vui quá ù té chạy biến, trở lại chỗ chúng tôi bác bảo:

- Xử lý xong rồi, bọn ấy đêm nay có mà tim mướt mùa cũng không thấy. Giờ ta mới rảnh tay xử lý thằng bỏ mẹ nãy. Nó hành bác cháu ta hơi nhiêu rồi giờ phải trả lại nó hết.

Nói rồi y như lời tôi dự đoán, Xổm Ni về nhà thấy chúng tôi trốn mất hai thằng gác cửa cũng chẳng thấy đâu. Gã tức tối vừa đi vừa lẩm nhẩm đọc trú, gọi bọn ma đàn bà đến như bắt đi tìm. Còn gã trở lại chỗ trại trâu trong núi, vừa thấy hắn đi vào trong bọn tôi cũng đi theo. Vì thằng này còn đang giữ cây hèo phép của bác Thành bên trong là nơi trú ẩn của ba người lính âm nhà họ Mai.

Lúc này chờ cho hắn vào trong, tôi với bác Thành cũng với ông I-tiêng mới xông ra chặn lối. Tôi nói;

- Mày đang tìm bọn tao à
Bác Thành nhìn tôi lườm lườm:

- Bọn nào tao bằng phải lứa với mày đấy à con, bố láo như cái thằng tác giả bộ này vậy

- Dạ con xin lỗi bác ạ, cháu xin lỗi ông ạ

Xổm Ni nói:

- Ba thằng chúng mày nói xong chưa, tao là trò đùa của bọn mày đấy à

- Ê ê bậy nhà bạn có lớn có bé bạn lại gọi là bọn mày. Tiên sư bố xem chiêu đây

Bác Thành bất ngờ phóng ra ba đồng tiền xu trung ngay mặt Xổm Ni. Hắn nhanh nhẹn né được, rút cây hèo phép ra quật trả. Chẳng biết hắn đã làm gì với cây hèo, mà ba âm binh của cụ Mai Kế Hoa hiện ra. Nhưng lần này họ nhìn trông rất đáng sợ, mắt đỏ ngầu như bị ai thao túng điều khiển. Cả ba bay tới vậy lấy bác Thành, làm bác Thành một mình dùng bùa phép chống trả lại ba vong ấy. Họ vốn chỉ là lính dưới âm phủ nhưng xem ra cũng không tầm thường. Ba đánh một không chột cũng què, bác Thành lại sợ đánh trúng hồn phách của họ thì phải tội với cụ Mai Kế Hóa.

Xổm Ni lúc này mới rảnh tay sờ đến tôi với ông i-tiêng hắn lâm nhâm đọc thần trú toàn tiếng gì tôi không hiểu dạng như là
Án ni rị hồng
Đông đông tác tác

Rồi cái gì mà:
Xin xin hẳn thôi thôi hẳn, tôi ôm phản lao ra biển

Nói chung toàn tiếng tôi nghe chẳng hiểu cái cóc khô gì tôi chửi

- Đông Đông Tác Tác cái con mẹ mày xem tao đây

Vừa nói dứt câu, trên những ngọn cây ở đâu một bầy khỉ ma đã vây kín lấy, bọn này tưởng bị sét đánh cho đầu thai hết rồi nào ngờ vẫn còn đông như thế. Cả bầy ma chúng quỷ những vong những hồn bị hắn bắt đến để làm phí trông nhà cho Xổm Ni cũng tụ lại. Làm cho gió trời nổi lên quay cuồng như có trận bão to làm trời đất tối xầm lại, sấm chớp nhập nhằng. Bác Thành bị ba người lính âm của cụ Mai vây lấy không sao thoát ra được, lúc này bác không cố thoát ra nữa. Mà ngồi xếp bằng bên dưới đất miệng niệm thần trú thỉnh cụ Mai Kế Hoa. Có lẽ chỉ có cụ Mai mới có thể cảm hóa khiến cho họ thoát khỏi đường mê mà tỉnh ngộ thôi. Tôi phóng tiền xu ném lên trên những con cây rừng mong sao đuổi hết đám khỉ ma cùng với vong người chết oan đang ngồi trên cây giúp Xổm Ni làm phép. Đàn khỉ lại giở trò ném đá giấu tay, tôi với ông i-tiêng khổ sở lắm mà không sao tránh né được. Giá mà có ông milu khuyển tinh ở đây thì tốt, cứ phải gọi là bọn này tan nát hết. Nhưng đen một nỗi tôi lại không đem ông sang Lào chuyến này, giờ muốn thỉnh cũng không được.
Chợt nhớ đến phép gọi sét trên tòa Nam Tào xuống thực phép này tôi mới chỉ thấy bác Thành làm chứ tôi chưa thử bao giờ. Vì bác dặn phép ây không nên dùng trừ khi quỷ ma quá ác độc không thể cám hóa mới được dùng để đánh. Giờ tình thế cấp bách nếu không nhanh khả năng cao tôi với ông i-tiêng sẽ có một vé về thoải phủ đi bán muối với cụ Mai Kế Hoa luôn cũng nên. Tôi lâm nhâm đọc trong miệng :

Năm phương sét đánh nhất thời tránh
Năm phương sét đánh nhất thời sạch
Năm phương sét đánh nhất thời phóng
Năm phương sét đánh nhất thời tan
Hung Thần chính thần nghe sắc ta, ngàn ngọn lửa bắn lên cung Nam Tào.

Bất ngờ trên trời có ngôi sao lóe lên giữa mây mù sấm chợp, đánh xuống một loạt sét. Cứ nhắm những con khỉ ma kia ma đánh trúng đang ném đá bị sét đánh phải rụng lả tả, xác khô cháy thành tro. Ma quỷ đang trợ oai làm phép cho Xổm Ni cũng bị sét đánh đuổi đi hết cả chúng bỏ chạy tán tán loạn.

Khiến cho trời đất đang tối xầm bỗng quang đãng trở lại trong sự bất ngờ của Xổm Ni. Tôi nói;

- Sao đã biết phép phù thủy Đại Việt ta chưa, anh em Việt Lào luôn luôn hữu nghị. Nhưng loại như mày thì Lào hay Việt tao cũng phải trừ họa cho dân.
Nói rồi tôi mở cặp mắt âm, thấy hồn phách ông thầy cúng bị xiềng xích khổ sở. Liền làm lễ giải oan cởi dây cho ông ta luôn, Xồm Ni lúc này hãi quá, hắn cầm lấy cái hèo mà định chạy. Bên này bác Thành được cụ Mai ốp vào lập tức đi vào trong tiềm thức của cõi mộng. Thấy ba người lính nhà họ Mai bên trong toàn là oán niệm bốc lên chiếm lấy cơ thể cụ cất tiếng nói:

- Anh em có nhận ra ta hay không
Nhưng ba người lính vẫn xông tới nhắm cụ Mai mà đánh cụ Mai một mình đánh lại ba người. Bác Thành trán đã vã ra mồ hôi như tắm. Mặt nhăn nhó như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó, bỗng nhiên cụ Mai ở trong tiềm thức lôi ra một cái chuông có hình con hổ. Bất ngờ rung lên một cái, tiếng chuông đồng vang vọng như tiếng hổ gầm vang trời dậy đất. Làm cho cả ba bị đẩy lùi lại, oán niệm trong họ bị tiếng chuông kèm tiếng hổ đánh bạt đi hết. Họ lúc ấy mới quỳ xuống lạy cụ Mai rồi tạ tội. Cụ Mai ôn tồn bảo;

- Anh em không có tội chỉ vì bị đứa thầy bùa gian ác yểm bùa nên mới như vậy. Ta không trách, mong anh em cố gắng bảo vệ cho con cháu họ Mai ta được bình yên đấy là ta vui rồi

Nói đoạn cả ba người chưa kịp đáp lời thì đã bị hút trở lại cây hèo, Xổm Ni cầm cây hèo trên tay dán vào một lá bùa. Rồi đến khi đã bị ba chúng tôi dồn vào cánh cổng của trại trâu bên cành còn một cái bếp củi vẫn đang cháy ngùn ngụt. Gã cười to, hóa ra trong này là âm binh của nhà mày thằng nào dám bước tới đây tao ném luôn vào chậu lửa này, hồn phách sẽ theo cái gậy này bị đốt cháy hết. Gã nói rồi đưa tay ra để vào trước bếp lửa cười khanh khách

Bác Thành bất ngờ mở mắt tỉnh dậy nói:

- Chớ có làm vậy, trong ấy là quan quân dưới âm phủ mày mà đốt đi trời sẽ đày mày đó

Nói rồi gã lại cười lờn:

- Chớ lắm lời, một là thả tao ra hai là tao đốt cây gậy
Bác Thành nhìn tôi cùng ông i-tiêng, lại cảm cái ơn ba người lính nhà họ Mai đã bảo vệ con cháu họ Mai mấy trăm năm bác tôi đánh gật đầu đồng ý thả Xổm Ni đi. Nhưng hắn chưa kịp vui thì bông nhiên, cây Hèo nóng lên đốt cháy luôn lá bùa của Xổm Ni dán trên thân. Rôi hắn kêu váng lên, tay bốc khói vì từ bên trong cây hèo phát ra một thứ nhiệt nóng như sắt nung làm tay hắn không sao mà nắm được. Hắn đau quá bất đắc dĩ phải buông cây hèo ra. Khiến nó rơi vào trong bếp lửa. Nhưng nhanh như cắt bác Thành phóng ngay ra một đoạn chỉ ngủ sắc trên đầu dây sâu một nắm tiền đồng bay đến quấn lấy cây gậy. Bất ngờ lôi giật trở lại không cho rơi vào đống lửa. Xổm Ni bưng lấy tay nhìn lại bàn tay đã cháy đen bắt đầu hoại tự. Hắn toan đọc thần trú, để chơi tới số với chúng tôi thì không ngờ cánh cổng phía sau trại trâu bật tung ra. Hất Xổm Ni ngã ra đất, phía sau lưng hắn hàng chục con trâu mắt đỏ ngầu, tôi thấy ông thầy bị gã giết chết rồi ăn thịt. Hồn ông ta ngồi trên con trâu đầu đàn rồi lâm nhâm nói gì đó. Cả đàn trâu như phát điên lồng lộn lên rồi dứt đứt dây bộc kéo cả đàn lao ra cổng. Xổm Ni vừa bị ngã ra đất mới nhổm dậy chưa kịp bỏ chạy. Thì hàng chục con trâu ào ào xông ra ngoài, Xổm Ni kêu thét lên. Rồi bị đàn Trâu dẫm cho vỡ óc nát người, cơ thể một lúc đã nát bươm dưới nền đất bùn. Máu tanh lẫn với đất bùn băm bổ bấy nhầy chân tay mỗi nơi một đoạn. Không còn nhìn thấy nhân dạng. Âu cũng là cái số trời phạt phải bị trâu dày xéo tan xương nát thịt chết không được toàn thây.

Cả ba người chúng tôi nhìn cảnh tượng ấy, mà tự nhủ đến thân làm thầy dù một ngày cũng phải làm thầy tốt làm phúc cứu đời chứ không là loại thầy bị trời phạt phải chết khổ sở như thế kia được. Sau khi giải quyết xong gã Xổm Ni rồi, tôi trở lại nhà ông I-tiêng để xin phép về lại Việt Nam. Khi này ông mới bảo:

- Khả năng con bé nhà tao năm tới tao cho sang ấy du học. Có gì chúng mày để ý nó giúp tao nhé. Tiền bạc không thành vấn đề
Bác Thành vui vẻ nhận lời, tôi mấy lần toan hỏi tên mà ngại chưa dám hỏi nên đến khi chúng tôi ra xe để về lại Việt Nam qua cửa khẩu Na Mèo-Nậm Xôi. Hai bố con ông i-tiêng vẫn ra tiễn mãi. Hẹn sẽ gặp lại vào một ngày sớm nhất. Tôi về lại bản điện quan tam rồi, thì kì nghỉ hè học nghề cũng hết. Tôi được bác Thành với chú Ngô trở bằng oto ra về. Không quên bế theo con chó dẫn đường có ông milu màu xanh đang ngự trong đó. Tôi còn ghé Bỉm Sơn tạm biệt ông Hoan cô Mí cũng hai em sau đó mới ra về. Chuyến đi này cho tôi học hỏi được bao điều, cũng cho tôi kinh nghiệm của nghề thầy cúng nó phiêu lưu thế nào. Sau ba tháng học nghệ thành công, gặp lại bố mẹ và thằng Đoàn. Tôi vui lắm, bác Thành chú Ngổ ở lại uống rượu với bố mẹ tôi một hôm mới về lại Thành Hoá. Tôi chẳng biết nói gì chỉ biết cảm ơn bác Thành, tới đây tôi đi học đại học chẳng biết bác cháu còn nhiều cơ hội gặp nhau nữa không. Nhưng tôi thầm cám ơn bác đã dạy dỗ tôi như một người thầy dùng tất cả tâm huyết để che chở cho học trò. Bác Thành cũng như người bố thứ hai của tôi vậy.

Vậy là đến đây chúng tôi cơ hồ đã sắp sửa bước chân vào cánh cửa đại học, tôi với Đoàn béo được bố mẹ chuẩn bị cho hành trang lên Hà Nội nhập học. Mẹ Trang hôm tôi đi lên Hà Nội mẹ khóc tôi cũng khóc. Bố tôi ôm hai mẹ con động viên dù đi học cách nhà có hơn sáu mươi cây số ấy vậy mà sao nhớ quá. Tôi với Đoàn lên đến Hà Nội dọn đồ vào nhà trọ rồi ra trường nhập học. Thì bỗng nhiên sau lưng tôi có tiếng gọi:

- Đoàn, Nam bọn tớ ở đây
Lúc cả hai ngoảnh ra thì đã thấy Thư và Nhi đứng chờ ngoài cổng, tôi vui sướng chạy lại phía họ. Chưa kịp gặp mặt sau mấy tháng xa cách. Thì đằng sau cũng có một giọng con gái hơi lơ lớ gọi tôi:

- Việt…
Tôi khựng lại nhìn xem thì đó chính cô con gái của ông i-tiêng. Cô gái Lào đầy bí ẩn, tôi quay qua nhìn Thư nàng đã nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn, còn cô gái Lào thì nở nụ cười tươi nhìn tôi. Thế là chết tôi rồi, chốn tình tình lại càng đến số tôi không chạy khỏi chữ tình.
Phải làm sao với quãng đời sinh viên còn lại đây, muốn biết thề nào xem tập sau sẽ rõ

Hết tập 6

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A