Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 7 - Mắt âm 6: Thầy Cúng Trộm Trâu, Việt Mo sang Lào

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

- Dạ hai ông đến đây thăm chùa hay gia đình cần có pháp sự đám gì cần chúng tôi giúp ạ
Bác Thành đáp lại bằng tiếng Lào:

- Không ạ, dạ bạch thầy chúng tôi đến đây chỉ để vãn cảnh chùa, và muốn đóng góp để nhà chùa nuôi các cháu. Không biết sư có nói được tiếng Việt Nam không

Sư cô thấy vậy bèn đổi ngay sang tiếng Việt nói:

- Chẳng hay anh là người Việt

- Vâng chúng con là người Việt ạ

- Vậy các anh cứ đi thăm thú tự nhiên, các cháu rất ngoan và chúng tôi cũng có thể tự lo được. Nhưng các anh có lo thì cứ đến gặp người quản hòm thiện nguyện nhé

Nói rồi sư cô rời đi, tôi với bác Thành ngồi xuống hiên mái ngôi chùa, thì có một cô bé độ lên mười. Bê tách và chén đã pha sẵn trà ra để mời. Vừa uống được mấy tuần trà, thì bác Thành bỗng đứng phắt dậy rồi bác bảo tôi ngồi ở đây chờ bác. Nhưng tôi tò mò quá nên cũng đi theo, tôi thấy bác Thành đi lại phía sau rồi cất tiếng gọi:

- Maysii,

Sư cô kia bỗng giật mình quay lại rồi bỏ đi ngay nhưng bác Thành đã vội chạy ngay đến đứng chắn trước mặt, sư cô nói:

- Không tôi không phải Maysii.

Trên gương mặt sư cô có một vết sẹo dạng như bị con gì cào lên trông khá đá sợ. Bác Thành nói:

- Hóa ra cô Maysii tu ở đây, tôi có trở lại tìm mà không thấy

Hóa ra Sư cô ấy là Maysii người con gái Lào mà hồi còn trẻ bác Thành từng yêu, chỉ vì một lần bị con Phí làm hủy hoại gương mặt mà phải bỏ đi tu. Bác Thành đã đi tìm nhưng không gặp được, nay lại vô tình bắt gặp ở đây. Nào ngờ cứ ngỡ chia ly sẽ có ngày gặp lại, ấy vậy mà ngày ấy đã cả mấy chục năm trời. Nhưng đến nay tình duyền trần tục đã hết, Maysii cô gái năm xưa giờ đã là một Sư cô tuổi ngoài bốn mươi. Bác Thành đầu đã điểm bạc, nếp nhăn đã nhiều. Tôi bỗng nhớ đến câu nói của nhân vật Tôn Ngộ Không trong phim đại thoại tây du:

- “Nếu nhất định phải có kỳ hạn cho mối tình này, thì tôi hy vọng đó là một vạn năm”

Nghĩ đến đây tôi cũng có chút buồn, bây giờ họ gặp lại nhau không còn là tình yêu nhưng chắc chắn cố nhân xưa gặp lại thì tình bản ắt hẳn vẫn còn. Sư cô không chạy nữa mà mời bác Thành vào bên trong cùng với tôi. Cô nói tiếng Việt không khác gì người Việt Nam. Vì bố cô là người Việt mẹ là người Lào. Nghe nói ông mới mất năm ngoái vì ung thư phổi, cô chỉ về làm pháp sự cầu siêu cho bố độ một tuần rồi không trở lại nữa. Xưởng gỗ năm xưa giờ được họ hàng tiếp quản, còn cô nay đã thoát duyên trần cũng quen. Không còn muốn liên quan gì đến sân si ở đời nữa, cô cất tiếng hỏi:

- Anh Thành vẫn khỏe chứ cuộc sống thế nào rồi, gia đình vẫn ổn chứ
Bác Thành đáp:
- Vâng tôi vẫn khỏe, gia đình thì cũng tạm. Tôi mới được có hai cháu lập gia đình muộn nên là hai cháu nay mới học cấp hai

- Ở đây chùa cũng nuôi các cháu, lang thang mồ côi cơ nhỡ để chăm sóc dạy học. Chúng nó gọi các sư cô trong chùa là mẹ. Nên các sư cũng thấy được an ủi phần nào, thực tâm cứ vậy mà sống an nhàn hơn cuộc đời ở bên ngoài.

Nhìn gương mặt của cô Maysii tôi hiểu được ra cô là người rất nhân hậu, tính tình lại nền nã. Nếu không phải vì vết sẹo kia thì chắc hẳn cô sẽ rất đẹp. Tôi không dám ngồi nghe chuyển chỉ thong thả bước ra ngoài để cả hai hàn huyên cho tự nhiên. Một lúc sau bác Thành trở ra rồi bảo tôi cũng về, bác Thành cũng ủng hộ từ thiện cho chùa một số tiền khá lớn để các sư cô nuôi các em.

Vừa về đến nơi thì ông i-tiêng đã vội gọi chúng tôi:

- Thành Mo với thằng Việt. Chúng mày đi theo tao con bé ở nhà nom nhà cho bố nhé. Để bố đi có việc

Hóa ra gần đây vừa có thêm một toán buôn trâu nữa bị đánh cướp. Tôi liền tức tốc theo bác Thành cùng ông I-tiêng đến xem. Thì quả nhiên đoàn buôn trâu đều có triệu chứng đau bụng buồn nôn, da dẻ xanh nhợt cũng bị đánh cướp như ông i-tiêng vừa rồi. Tôi và bác Thành tìm đến nhà họ, toàn la dân buôn cả hoặc người làm thuê đánh trâu chứ chẳng giàu có gì cho cam. Nên bác Thành bảo tôi lấy mắt âm quét một lượt thì quả nhiên trong bụng họ chứa một hồn của ma quỷ được yểm vào trong bụng. Làm cho bụng mấy người này đều xuất hiện khối u trong rất đáng sợ. Tôi nói:

- Bác ơi mấy người này bên trong những khối u mọc trên bụng đều bị kẻ nào đó làm cho thành ra như vậy
Nói đến đây thì ông i- tiêng bảo:

- Đám này cũng vừa đi buôn về đấy, về đến nhà thì cả bọn lăn ra ốm hết lượt nến mới cho người nhà đến tìm tao giải. Nhưng tao lại không biết cách giải thế nào phải chờ hai bác cháu về

Tôi nói:

- Cái này cháu với bác Thành biết giải nên không lo, chỉ lo bọn cướp trâu này hoành hành như vậy. Không trừ đi để nói hại người khác thì khổ. Mà sao mọi người không buôn chân chính mà lại buôn lậu thế này

- Buôn thế này tránh được kiểm tra, với không phải thuế má gì. Hàng nào cũng nhập được hết kể cả hàng quốc cấm nên dân buôn trâu chọn những con đường như vậy để buôn cũng như tiện cho trâu thồ hàng về luôn đảm bảo bí mật

Nghe đến đây bác Thành nói:

- Đã vậy chúng ta cũng đi buôn một mẻ xem thế nào chơi, kiểu gì chẳng gặp được bọn nó
Nói rồi, bác Thành bảo người nhà đi kiếm các thức lá như hôm trước bác chữa cho ông i-tiêng. Sau đó bảo mấy người bị bỏ bùa kia ngồi vào trong cái chum to để bác làm phép. Tôi với bác Thành thay nhau vẽ hình sao bắc đẩu lên trên thân của những người bị bùa. Sau cùng là mua trứng gà bắt người nhà lăn toàn thân bao giờ đủ mỗi người ba mưới sáu quả thì đập bỏ. Cảnh tượng không khác gì hôm trước chúng tôi trị bệnh cho ông i-tiêng. Rất nhiều đinh và kim khâu chui ra từ những vết châm trên cái bứu. Máu mủ chảy ra lưng một cái thau đồng, cuối cùng sau khi chờ cho đống kim khâu đinh sắt bị thư yểm vào người bị trục ra ngoài hết, lúc này tôi với bác Thành mới đem đốt ngay đi. Phải cái họ là người thường nên không thể khống chế được như ông i-tiêng. Nếu không được trục bùa thư yếm ra ngoài sớm, thì chắc chắn sẽ chết chỉ trong vòng chưa đến 1 tuần. Chứ đừng nói là một tháng, bác Thành còn dặn người nhá nhớ chỉ cho ăn cháo trắng thêm tí muối. Không được ăn đồ tanh chất mặn mà phải ăn chay thật thanh đạm trong vòng 1 tháng. Và lấy nước thánh đền bia bác đem theo để rửa vết thương.

Sau khi xử lý xong xuôi đâu đấy cả rồi, mọi người mới đem tiền ra để trả cho thầy cúng. Nhưng chúng tôi ở Việt Nam vốn đã không lấy tiền của người ta. Nay sang nước bạn Lào cũng tuyệt nhiên không được trái với nghề, là không được lấy tiền của người làm phúc. Vì nếu thầy cúng lấy tiền của người bị nạn phúc sẽ tan hết mà không tích được. Mai sau chết đi xuống âm phủ phải tội gông cùm, bị ma quỷ thù oán xé hồn đày đọa khổ sở lắm. Vì thế mới gọi nghề thầy cúng là làm phúng cứu đời là như thế đấy. Còn nếu tham tiền tài thì thành nghề làm tiền lừa đời mới phải. Mà giờ xã hội này toàn loại làm tiền lừa đời là nhiều chứ phúc thì được bao nhiêu mai sau chết đi tội ấy nặng lắm.

Xong xuôi hết cả, bác Thành bảo với ông i-tiêng:

- Bây giờ chú dẫn đường cho cháu với cu Việt giả làm lái trâu đi buôn, kiểu gì chúng nó cũng lộ mặt. Mình mua nhiều trâu vào, rồi cho gùi hàng bên trong đựng toàn đồ linh tinh giả như đi buôn. Để xem thằng thầy cúng ăn cướp này có lộ mặt không.
Nói rồi i-tiêng nói:

- Quả là hổ phụ sinh hổ tử, mày xem ra còn thông minh bản lĩnh hơn anh Hoan ngày trẻ

- Cậu Hoan cháu thì người trời sai xuống, cháu bằng sao được việc gì bố cháu xử lý cũng nhẹ như lông hồng. Vậy mà sang thời cháu thì vất vả hơn nhiều. Phong thái không giống nhau. Cháu thua cậu cháu mấy phần đấy chú ạ

- Mỗi người một cái hay riêng, cơ mà mày thông minh lắm cái nọ bù cái kia mấy ai được hoàn hảo

Phải rồi, giờ tôi hiểu vì sao bố tôi gọi bác Thành là gia cát Mo tiên sinh, vì ông Gia Cát Lượng bên tàu hơn bác Thành tôi mỗi cái quạt.

Nói đến đây ngay ngày hôm sau ba bác cháu chuẩn bị nước cùng đồ ăn liền cho vào túi để phòng đi đường. Cô con gái của ông i-tiêng gọi tôi ra một chỗ vắng, cô này nhìn rõ xinh nhưng ít nói thường không hay mở lời. Cô ta đưa cho tôi một tấm vải, trên ấy có những vệt loang lổ chẳng biết là vết gì nhìn tựa như vết máu. Tôi có hỏi mảnh vải này có cái gì, cô gái chỉ đáp có ý hơi thẹn bảo:

- Cứ đem theo sẽ có lúc dùng đến, tấm vải này dùng để đối phó với bọn xăm hình ác thần thân thể bất hoại không thể đả thương
Tôi không biết nào đành cầm lấy cho vào trong túi, sau đó nói:
- Cám ơn cô, tôi đi nhé
Nói rồi cô con gái ông i-tiêng ra tiến ba thầy trò một đoạn khá xa đến mãi sau mới ra về. Lại nói chuyện ba thầy trò ông cháu lên đường dĩ nhiên là đi bộ. Ông I-Tiêng dắt chúng tôi đi theo đường mòn đến chỗ lấy hàng. Đích thân ông bỏ tiền túi ra xắm lấy năm con trâu khỏe cho các đồ hàng hóa lên thực tế toàn đồ giả. Khi trở về lại cố ý đi con đường hôm trước rồi dừng chân ở quán ăn trước bìa rừng

Quán này có món Tam Mak Hoong hay còn gọi là gỏi đu đủ theo tiếng Việt Nam cực ngon nên dân buôn lậu hay ghé ăn uống rượu nhâm nhi cùng với các thứ đồ khô đồ nướng. Vừa vào đã thấy có mấy bàn đang ăn cơm uống rượu. Mùi thịt băm trộn nộm thơm phức. Làm ba bác cháu đói ngấu, nhưng bác Thành vẫn không ngừng để mắt đến một bọn có bốn năm thằng. Đang ngồi uống rượu, mắt không rời đống hàng tuy vậy còn thi thoảng nhìn về phía ba người bọn tôi. Bọn này hành tung bí mật, nhìn đi cùng cả đám có một tên táo dài tết lại thành hai cái bím râu ria con kiến dài lề thề. Móng tay cũng để dài lòng thòng trông mất vệ sinh kinh khủng. Chỉ có cặp mắt của hắn là nguy hiểm vì nãy giờ vẫn nhìn chăm chăm vào ba người chúng tôi. Nơi rưng thiêng nước độc của xứ Triệu Voi cũng không mấy an toàn. Nếu nói đến nghề buôn trâu buôn lậu thì nằm gai nếm mật, mà vẫn mất trắng là thường. Nếu không muốn nói nghề này nguy hiểm nhưng lãi lời cũng khá, cho nên mỗi bọn buôn thường thêu thầy cúng người Lào đi để bảo vệ hàng, chúng không sợ người. Vì đã đi buôn toàn dân máu liều, có thể đâm chém nếu có kẻ cướp giật.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A