Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 6 - Mắt âm 6: Thầy Cúng Trộm Trâu, Việt Mo sang Lào

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Mọi người cùng nhau bước vào, sau cũng nhanh chóng khép cửa lại. Bên ngoài đàn trâu thi thỏang cọ sừng vào cột nghe sồn sột. Căn nhà tối tăm khi ấy mới được thắp đèn lên, để anh em nhìn tỏ mặt nhau. Đèn pin cũng có nhưng thường dùng vào những việc quan trọng. Ở nơi chẳng có điện này, cứ dùng đèn dầu là hợp lý nhất. Họ ngồi xuống nhìn một lượt hết tất thảy căn nhà mồ, xung quanh đồ đạc được xếp ngăn nắp gọn gàng như có người ở. Nhưng tuyệt nhiên bên trong căn buồng tối không có lấy một bóng người. I-tiêng nói với một người:

- Ông ra ngoài lấy củi dưới gầm sàn đun một ấm nước nóng cho anh em lau mặt. Nhớ cẩn thận đấy nhé, nhà này không cho đốt lửa nên phải đốt dưới gầm sàn thì mới được
Anh ta nghe theo mang cái ấm nước ra ngoài rồi, khép cửa lại rồi trở xuống bậc cầu thang cuối cùng gom được một ít củi. Bèn đem lại bắc bếp đun nước nóng, bỗng từ đâu có làn gió lạnh buốt thổi về phía sau gáy. Rồi nghe như xa xa có tiếng nước bì bõm giống như có ai đó đang lội bên dưới tiến lại đằng này vậy. Anh ta quay ra toan hỏi thì bên ngoài xung quanh một vùng phẳng lặng ngập đến đầu gối vẫn im lìm, bên trên nền đất cao của nhà mồ không có ai. Nhưng đến khi quay đầu lại anh ta bỗng giật mình suýt ngã ra mà thét lên. Vì vừa quay trở lại, anh ta bắt gặp một cô gái mặc váy Phaa-sin. Trông rất đẹp, rồi bất ngờ cô ta hỏi:

- Các anh ở đây à, em bị lạc lạnh quá cho em lên ngủ cùng một tối nhé

Anh chàng ngờ ngợ chẳng biết từ đâu chui ra một đứa con gái đòi ngủ cùng mình, anh cảnh giác nói:

- Cô từ đâu lại đây, cô tên là gì sao lang thang ở chỗ nguy hiểm thế này
Sự xuất hiện của một cô gái giữa nơi hoang vu nhiều ma ít người thế này, không khỏi làm người khác thấy có phần lạnh gáy. Nhưng nói chuyện một hồi,thấy cô gái ăn nói nhỏ nhẹ, không có vẻ gì đáng ngờ anh chàng cũng lơ là cảnh giác. Nghe cô ta nói:

- Em tên là Son, Ket Ke Son em theo bố đi buôn mà lạc mất đoàn. Trời tối quá, em lại sợ nữa muốn ở lại tối nay.

- Nhưng trên ấy toàn đàn ông thôi, cô không sợ thì cứ lên. Tôi sẽ xếp cho chỗ mà ngủ

Nói đến đây âm nước đã sôi ùng ục, anh chàng toan đi lên. Thì phía sau một cặp mắt tròn xoe và to như ánh đèn lồng, đang đứng dựa vào một góc vách ngăn chờ đợi. Hai mắt người đàn ông vừa quay lại tức thì bị cặp mắt của bóng đen ấy chiếu vào khiến cho anh ta mơ màng. Quay ra thì cô gái tên Ket Ke Son kia đã đi đâu mất, và chẳng còn ở đó nữa. I- tiêng thấy anh chàng đi đun nước đã lâu không thấy trở lên, bên ngó ra ngoài gọi nhỏ:

- Souvanman, làm gì lâu thế lên nhà đi nước được chưa

Bên dưới có tiếng đáp:

- Được rồi đây
Rồi anh ta mang lên một ấm nước còn sôi bốc khói, sau cùng rót vào các bình tông cho mỗi người một ít. Mọi người lấy nước pha trà cà phêm hay uống lau mặt thì tùy. Nhưng xong xuôi hết rồi, Souvanman vào nằm ở góc phòng, chẳng biết vì sao nước hôm nay uống có vị ngon hơn mọi khi. Dù bình thường vẫn dùng nước này để đun nước pha chè vậy mà hôm nay uống thấy ngon hơn hẳn. I-tiêng cũng cảm thấy có gì đó khác lạ, nhưng chưa đoán ra điều lạ ấy xuất phát từ đâu. Dùng xong rồi cả đám lăn ra ngủ, chỉ có ông thầy cúng già vẫn còn thao thức. Mãi nữa đêm mới chợp được mắt. Nhưng nửa đêm, hai con mắt của anh chàng Souvanman lại sáng lên. Anh ta ngồi dậy tay nắm sợi dây thừng rồi nhẹ nhàng bước qua từng người trở xuống dưới nhà. Bỗng đâu một hồi sau, cả đoàn buôn ai nấy nhào dậy kêu đau bụng. Rồi nôn mửa, tiếng đàn trâu lồng lên như hoảng loạn dưới gầm sàn. Một vài người nén đau toan nhảy xuống xem, thì vừa mở cửa đã thấy một bọn đang dắt trâu đem hàng toàn bỏ trốn. Biết ngay là bọn cướp hàng, mà bụng ai nấy đau như cắt ruốt. Lúc này I-tiêng mới nhớ ngay đến ấm nước. Ông chạy vào xem thì quả nhiên nước này có vấn đềm nước này là do thầy cùng dùng ma để thả bùa vào trong. I-tiêng thét to lên. Thằng Souvanman nó chạy đâu rồi, nhưng mọi người đã bị cơn đau quặn ruột làm cho nằm la liệt bên dưới không bước đi nổi. Đành phải để cho đám cướp trâu đem hết đàn trâu cùng hàng hóa bỏ chạy trong đêm. Đến khi tỉnh lại I-tiêng, và những người trong đoàn buôn mới biết Souvanman đã thắt cổ chết bên dưới gầm sàn từ bao giờ. Còn họ thì buồn bã trở về nhà. Nhưng không dừng lại ở đó, đoàn buôn sau khi trở về, cứ hễ đến mười hai giờ đêm là y rằng sẽ có cơn đau quặn thắt trong dạ dày. Chính i-tiêng cũng bị, nhưng vì là thầy cúng nên ông phần nào có thể làm cho thứ bùa bị yểm trong người suy yếu đi nhưng không tài nào có thể trục ra hết được.

Kể đến đây i-tiêng nói với hai bác cháu tôi:

- Từ ấy đến nay, có năm người trong đoàn buôn chết rồi. Mà chết đau đớn lắm
Bác thành hỏi:

- Chết như thế nào thế chú I-tiêng

- Ai về bụng cũng to da cũng vàng, nôn ra mau và không nói chuyện được. Bên trong bụng lúc chết xổ ra toàn sắt với đinh sợ lắm, nhưng làm lễ trục bùa ra thì không được. Tao dù là thầy cúng cũng chỉ có thể kiềm hãm thứ bùa ấy trong bụng chứ không thể trục nó ra ngoài hết được.

Nói rồi i-tiêng vạch cái bụng ra rồi chỉ vào một cục to bằng nắm tay đã vàng nhột và hơi đen vào nói:

- Đây cái u này này đau lắm, bùa của tao không giải được. Mày có cách nào không ?
Bác Thành đưa mắt cho tôi, tôi hiểu ý mở mắt âm nhìn thì thấy quả nhiên i-có người dùng bùa trú nhốt một phần hồn rất nhỏ yểm vào trong người ông i-tiêng. Loại này tuy không làm người ta chết ngay, nhưng yểm vào người thầy cúng thì sẽ âm ỉ hành hạ mà không trục ra hết được. Khiến bùa phép không tài nào linh ứng để làm bùa được nữa. Thầy bùa ở các miền như Lào hay Cam thường có những bùa thuốc độc địa, cũng có nhiều tên cao tay ấn. Biết thư yếm những thứ như móc câu kim chỉ dao lam vào trong bụng để giết người ta. Nhưng riêng với các thầy bùa mà trúng phải bùa này, sẽ mọc lên một cái bùa. Tuy dùng thần trú phù thủy có thể kìm hãm được nhưng không giải được. Mà phải dùng đến một thầy cao tay ấn khá giúp cho thì mới hết được. Lúc này bác Thành mới bảo:

- Giờ chú nằm nghỉ, sai con bé con nhà chú theo cháu đi hái thuốc. Còn thằng cu Việt ở đây trông trừng ông ấy giúp bác nhé.

Nói rồi bác Thành trở ra, ông i-tiêng cũng nói:

- Con bé đâu theo người ta đi hái thuốc
Tôi ngồi lại một mình trong căn nhà có phần âm u toàn đồ cổ. Tôi chẳng biết nói gì, chỉ nhìn trên tường treo những thứ gì như bộ tóc của đàn bà. Tôi bất giác hỏi:

- Ông treo gì mà lắm tóc giả thế này hả ông

Ông i-tiêng nói;

- Không phải tóc giả mà là tóc thật đấy, tóc của đàn bà tóc người đấy

Tôi thoáng rùng mình vì sao ông già này lại có nhiều tóc đàn bà đem về treo trên tường thế, như đoán được suy nghĩ của tôi, ông i-tiêng nói:
- Mày lạ lắm hả, tóc này do người nhà gửi đến chỗ tao nhờ giữ dùm đấy. Dân ở đây hễ vợ hay con gái chết trẻ tóc vẫn còn đen. Họ dễ hóa ra loài phí rất độc ác, chuyên về bắt người nhà dẫn đi. Nên họ trước khi đem người thân đi chôn thì sẽ cắt một nắm tóc kèm theo một mảng da đầu để gửi vào chỗ tao. Tao sẽ đóng đinh lên tường để yểm không cho họ thành Phí về nhà bắt người thân nữa.
Nói đến đây tôi thoáng rùng mình vì ở đây có tới cả trăm cả ngàn bộ tóc người chết đóng trên tường, như phát ra một luồng tử khí. Hai ông cháu nói chuyện về đám tóc treo trên tường một hồi, thì bác Thành cũng ở đâu đi về. Cùng cô con gái của ông i-tiêng, cả hai mang về rất liều lá ngải cứu. Kèm theo cả cây lô hội, cùng những lá gì tôi không rõ lắm. Sau cùng bác bảo tôi lấy một cái chum loại to đặt trong sân. Ba người khệ nệ bưng vào đặt cái chum ở giữa nhà, cuối cùng thì đổ nước đã đun bằng tất cả các loại lá ấy vào trong trom chum sau cùng chế thêm rượu vào trong. Tôi nhìn cứ như chuẩn bị đem gà hầm với thuốc bắc, vậy mà bác Thành rắc vào ấy một ít muối. Rời mời ông i-tiêng cởi quần áo ngồi vào trong chum để bác lấy vải vàng phủ lên trên, cuối cùng bác nói:

Chú cứ ngâm trong này một ngày, rồi đến tối cháu sẽ giải cho.
Nói rồi bác Thành lâm nhâm đọc trú, bác bảo tôi cùng ngồi xuống hai bác cháu cùng nhau đọc. Cô gái lào con gái của ông i-tiêng cũng đứng nép vào một bên cửa nhìn tôi với bác Thành. Thi thoảng đưa ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào tôi, lúc bắt gặp ánh mắt tôi cô ta lại quay ra chỗ khác như ngại ngùng. Nguyên cả một ngày đọc trú bên trong nhà, cổ họng tôi đã khát khô. Lúc ấy bác Thành mới bảo tôi dừng lại nghỉ ăn cơm. Cô gái bưng lên hai nia cơm cơm nhỏ đựng bên trong lá chuối. Một nắm cơm hai con cá nướng. Kèm theo một ít khế chua vài lát chuối chát, kèm theo rau sống và cà. Cùng với một bát mắm cá rắc thêm chút ớt. Tôi với bác Thành lấy tay bốc cơm ăn. Gỡ cá chấm với muối ớt ăn ngon lành, tuy có chút không quen nhưng vì đói quá đành phải ăn tạm. Một lúc sau dùng cơm nước xong lại cúng, đứng mười giờ tối, bác Thành mở tấm vài vàng ra đỡ ông i-tiêng lúc này đã đói lả lên rồi đặt ông cụ nằm xuống dưới sập. Nước da vàng nhợt nhạt hồi sáng giờ đã có chút tươi tỉnh hơn trước. Bác Thành lấy ra hai quả trứng gà so, lăn trên người ông già tôi cũng vậy cùng bác Thành lăn toàn thân một lượt. Bên trong cái bứu giữa bụng lại đỏ lên. Tất thảy tôi và bác Thành đã lăn tổng cộng ba mươi sáu quả trứng gà so, cuối cùng bác bảo tôi

- Viết vẽ bùa sao bắc đầu, thắp nến lên để đón ánh trăng
Nói rồi bác lấy ra một đồng tiền to bằng bàn tay, rồi bác nhảy lên nóc nhà sàn giỡ mái tranh ra rồi đặt đồng tiền lên trên, đồng tiền như thu ánh trăng chiếu xuống rọi vào qua lỗ tròn ở giữa đồng xu thu lại thành một điểm. Bác Thành chỉ cho ánh sáng chiếu xuống vào thẳng bụng của i-tiêng đúng vào cái bứu tròn nằm giữa bụng. I- tiêng lúc ấy mới kêu lên đau đớn. Rồi bác bảo tôi đọc thần trú trận đồ sao bắc đẩu. Tôi nghe theo bắt đầu lâm nhâm đọc một hồi, cuối cùng tôi lấy cái kim vàng cho bảy lỗ vào cái bứu. Máu đen tứa ra, từ trong bảy lỗ kim tôi không tin vào mắt mình. Vì bên trong ấy lòi ra một cái đinh nhỏ, rồi hai ba bốn năm cái. Tổng cộng bên trong có đến ba mươi sau cái đinh và cả kim khâu lòi ra ngoài. Tức thì cái bứu cũng xẹp xuống bên dưới đất chảy toàn máu đen và mủ màu trắng đục. Lúc này ông i-tiêng mới nói:

- Tốt quá tao thấy dễ chịu hơn rồi đấy,
-
Lúc này bác Thành mới lấy ra một cái chậu bằng đồng. Đem hết ba mươi sáu quả trứng lúc trước lăn trên người ông -tiêng ra rồi một hai đập vỡ hết. Bên trong vỡ ra, lòng trứng vốn dĩ màu vàng nay đã chuyển hết sang chất dịch đỏ nhờ nhờ như máu tụ. Rồi bốc lên mùi hôi tanh như trứng ung lâu ngày. Đập xong ba mươi sáu quả trứng cũng là lúc tôi, niệm thần trú đốt một đạo bùa giải hồn phù. Sau đó khi lửa đã cháy to hơn rồi, tôi nhanh tay ném ngay vào cái thau đồng. Khiên cho những quả trứng bên trong cũng bỗng nhiên bắt lửa cháy theo ngùn ngụt. Lúc này ông i-tiếng trên trán mới lấm tấm mồ hôi thờ phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng trong lòng. Khi ấy ông mới nói:

- Cám ơn mày thành ạ, bùa chú nước Nam tài thật không như ở bên này. Bảo sao ngày xưa cậu Hoan mày sang đây tung hoành ngang dọc. Nhiều đứa muốn hại mà không sao hại được cũng bởi lẽ, cậu mày giỏi quá. Hậu sinh khả úy, đến đời mày cũng vẫn giỏi.
Bác Thành nói:

- Bố cháu bảo là sang giúp chú, thì cháu mới sang chứ thực tình cháu cũng rời nghề rồi thằng bé này là người theo cháu học đạo để truyền ra ngoài.

- Thế hả con bé nhà tao cũng vậy, tao cũng truyền nghề cho nó vì vợ tao chết rồi. Nó có một thân. Lỡ tao có chết đi rồi, thì để lại cho nó tí nghề tí nghiệp.

- Con gái bác có đi học gì không ?

- Có chứ nó học cũng giỏi, tao định cho nó đi Việt Nam du học. Nhưng còn chưa quyết nên lần khẩn hai năm nay nó vẫn ở nhà học cho hết nghiệp. Rồi mới định đi học

Nghe đến hai tư du học, bác Thành hình như có chút buồn. Tôi hỏi bác:

- Bác sao thế bác ??

- Bác không sao, thôi cháu ngủ sớm đi. Mai bác cháu mình đi chơi đất lào một cái xem bên này thế nào nhé.

Nói rồi cô gái con của ông i- tiêng dẫn chúng tôi vào một cái buồng nhỏ. Tôi khá mệt nên đặt lưng xuống là ngủ ngay. Còn bác Thành chưa ngủ, nên bác trở ra khép cánh cửa lại. Tôi thấy tiếng bác Thành ngồi bên ngoài cửa, rồi hình như tiếng rít thuốc lào. Bác bắn mấy bi liền, rồi tiếng ông i-Tiêng nói chuyện vang bên tai, hai mắt tôi dần dần khép lại như có hòn chì mắc phải tôi ngủ thiếp đi trong gian nhà mát mẻ yên binh.

Sáng hôm sau, lúc bật dậy bác Thành còn nằm bên dưới sàn có lẽ cái giường bé quá. Nên bác Thành ngủ ở dưới nền cho thoải mái. Bên ngoài ông i-tiêng đã đi lại được, hai bác cháu tôi mới trở dậy ông nói:

- Hai bác cháu ra ăn cơm buổi sáng, rồi đi chơi đâu đó cho khuây khỏa. Còn chuyến hàng ta tìm sau cũng được, nhưng cơ bản nhưng người trong đoàn đều bệnh chết cả rồi. Có tìm lại cũng chẳng để làm gì. Chỉ bực cái mình không thù không oán. Mà chúng lại hại chết cả năm mạng người, càng nghĩ càng thấy căm.

Sau bữa cơm sáng, tôi với bác Thành bắt xe đi chơi trong khu thị trấn, rồi cuối cùng xe dừng lại ở một ngôi chùa. Một ngôi chùa không qua to nhưng cảnh chí yên bình sắp xếp khá mộc mạc. Bên ngoài, có vài sư cô nhìn khá trẻ. Ở Lào đạo phật phát triển khá tốt, nếu không muốn nói rằng. Người Lào rất tin và sùng đạo phật hơn bất cứ loại tín ngưỡng tâm linh nào, Vì thế mà nghề thầy cúng thầy phù thủy luôn bị coi là xấu xa. Vì liên quan đến ma quỷ và bị đông đảo người dân lên án cũng như xa lánh. Ngoài các trường hợp mang mục đích xấu hại người ra thì ít ai tìm đến nghề thầy cúng để nhờ vả. Cả hai bác cháu đi vào trong, không khó để thấy được các sư cô ở đây cũng chẳng giàu có gì. Họ ăn mặc giản dị và hình như còn nuôi thêm cả một bọn nhỏ mồ côi nữa. Đam nhỏ gọi họ là mẹ dĩ nhiên bằng tiếng Lào, tôi cơ hồ không hiểu. Chỉ có bác Thành biết ngôn ngữa nước bạn nên có thể nghe hiểu thậm chí nói được. Cho đến khi có một cô sư tiến lại hỏi:

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A