Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 4 - Mắt âm 6: Thầy Cúng Trộm Trâu, Việt Mo sang Lào

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Quả nhiên từ đằng xa tôi đã thấy bóng một người đàn bà, đi năm bước lại bò như chó dưới đất bảy bước. Nhìn một hồi chờ cho bà già lại gần hơn, tôi mới thấy rõ được. Bộ quần áo đã rách tả tơi, và gương mặt đã nhâm nhở lấm tấm những mảng bu lại toàn những con ròi màu trắng. Chú bâu kín trên những vết lở loét của cái xác. Từng mảng da đã loét ngọ nguậy toàn những rồi, thế nhưng cái xác vẫn đi lại như thường. Tiến đến cái hố huyệt của bà cụ vẫn để không bên dưới có cái áo quan bỏ đó. Vừa đến nơi bà ta nhảy ngay xuống hố huyệt, mở cái nắp áo quan ra, bên dưới xông lên một mùi hôi của thịt thối. Làm tôi với chú Ngô phải bịt ngay mũi lại. Bọn Sài Cứu này khi sống khoái ăn thịt rữa, nên khi chúng nhập vào xác ai cũng vẫn còn nguyên tập tính ấy. Giờ chúng đem thịt động vật có thể là cả thịt người chết về cất trong ái quan để cho thối rữa đi mới ăn. Đến đêm lại về ngủ trong ao quan xung quanh đầy thịt rữa đã bốc mùi này mà tránh ánh nắng mặt trời. Vì thế miệng của bọn này cực kì nhiều vi khuẩn bị nó chạm vào thì nhiễm trùng như chơi. Tôi khẽ nói với chú Ngô:

- Chú cháu mình chờ cho nó chui vào áo quan, thì xuống nhé chú

Nói rồi chú Ngô gật đầu, một lúc sau bà già kéo cái nắp áo quan đóng lại rồi chui vào trong. Tôi với chú Ngô mới khe khẽ tụt xuống. Chú Ngô lấy ra bảy cái đinh màu vàng, rồi đóng trên miệng hố huyệt, tạo thành một hình sao bắc đẩu. Cuối cũng chăng chỉ ngũ sắc, nôi vào những cây định vàng cắm trên đất. Mỗi cây đinh đặt lên trên một ngọn nến nhỏ rồi thắp sáng, Cuối cùng cũng xong, chú Ngô thở phào nhẹ nhõm. Thì bỗng nhiên chú tái mặt bảo tôi:

- Thôi chết chú quên chưa ngậm đất đèn bên dưới lưới, trót thở mạnh quá không biết nó có phát hiện ra không nữa.

Bất ngờ cái nắp áo quan bật tung từ dưới mộ lên cao khỏi miệng hố, hất bay luôn đám chỉ ngũ sắc hình sao bắc đẩu. Kèm theo mấy cây đinh vàng đã để sẵn, tôi kêu to.

- Chú Ngô cần thận đấy, nó lên đó
Bất ngờ ló lên từ dưới hố cái đầu của người đàn bà, sau đó bà Thúy nhảy vọt lên. Thì ăn ngay cú Mai Hoa đạp tuyết đá vào giữa ngực bà cụ lại rơi xuống hồ. Chú Ngô nói:

- Việt mau thả đèn trời

Tôi hiểu ý liền lấy ra một con diều, bên trên có gắn một tấm gương nhỏ kèm theo đó là bấc đèn. Khi đốt đèn ánh sáng rọi vào tấm gương tròn chiêu xuống đất. Tựa như mặt trời, cái diều được thả lên, ánh sáng phản chiếu hình tròn chiếu xuống dưới hố huyệt làm cho bà già sợ hãi không dám ngoi lên nữa vì tưởng trời đã sáng. Chú Ngô với tôi nín thở tiến lại gần hơn, thì bất ngờ bà ta thò tay từ hố huyết đen xì túm ngay lấy chân tôi toan lôi xuống dưới. Chú Ngô liên rút ra một con dao vọ dùng để chặt xương bổ củi từ trong túi. Miệng lâm nhâm đọc thần chú:

Gặp ma chém ma, quỷ ta cung chém
Chém hồn chém phách
Mày chớ trách tao
Tao chém thế nào xem thì sẽ rõ

Chém này chém này!!!

Nói rồi chú hô to:

- Việt đón lấy
Tức thì chú Ngô ném con dao cho tôi , tôi bắt được co người vung con dao bổ củi bổ xuống. Chặt cho một cái, cánh tay đứt lìa không thấy chảy máu. Tôi mới lấy ra bức tranh ngũ hổ trốn thiêng của ông Hoan cho bác Thành khi trước. Giờ bác Thành cho tôi mượn phòng bất chắc, hổ là chúa sơn lâm, là vua muôn loài cai quản núi rừng. Có thể tu ra tinh ra thần, loại nào hiền thì thành thần tai nghe trăm dặm biết hóa ra người để cứu nạn cứu khổ. Làm sứ giả cho nhà trời, con nào ác ăn thịt người hóa ra hổ tinh hổ trành bắt người ăn thịt. Nhưng xét chung lại các loài thú trong rừng thương phải oai hổ nên rất sợ. Vì thế tinh Sài Cứu cũng không ngoại lệ chúng chỉ là loài ăn xác thối, tuy có hung dữ nhưng chỉ xứng là tinh thấp kém so sao được với chúa sơn lâm. Vừa lấy ra bức tranh ngũ hổ trốn thiêng, bên trong là nơi ngự của ông hổ chúa. Thần oai thì khỏi bàn, chỉ thấy có tiếng hổ gầm kêu vang động trời đất. Tôi cầm bức tranh tiến lại gần hơn, bên dưới hố phát ra tiếng kêu như tiếng chó mà cũng không hẳn là tiếng chó. Mà chỉ đơn giản là tiếng của một con vật gì lạ lắm, vừa như cười vừa như sủa. Tôi ném hết bùa vàng vào trong hố, rồi tiện quăng luôn ba đồng xu cổ xuống dưới luôn. Sau cùng bật mắt âm quét một lượt. Lúc này mới thấy rõ ràng bên dưới, là một con Sài Cứu lở loét. Đang ngồi xổm như người cười hềnh hệch bên dưới hố. Tôi tức quá nói:

- Để xem mày còn cười được bao lâu, giá mà có bác Thành tao ở đây thì mày liệu hồn con ạ

Vừa dứt câu thì bụp một cái, cái xác bà Thúy lại nảy lên. Bất ngờ bác Thành ở đâu nhảy ra, quấn ngay lấy cổ của bà Thúy. Rồi xiết chặt, cho lưỡi bà ta le ra, bác liền cho tay vào đầu lưỡi kéo một cái. Lôi ngay vong con Sài cứu thành tinh ra khỏi xác, chú Ngô lấy túi nhốt vong ra để bác Thành thả vong nó vào túi. tôi tiện chân đá cho một cú khôi tinh thích đẩu. Làm cái xác bật ngược trở lại rơi luôn vào cái áo quan mà vốn dĩ nó phải nằm trong ấy từ lâu rồi. Lúc này chú Ngô mới nói:

- Anh Thành ơi...anh thiêng thật đấy nhắc cái là xuất hiện ngay, mai sau anh chết thắp hương muỗi có khi cũng lên đấy nhể
Thấy thằng em nói mỉa bác Thành Mo chửi:

- Muỗi cái tông môn nhà mày, tao không yên tâm hai chú cháu nhà mày. Nên vẫn cứ phải bám theo để có gì bất chắc thì giúp. Cứ lóng ngóng thế này, đã dạy rồi tiên quyết là phải lấy hồn nó ra khỏi xác từ đằng miệng. Cu Việt hôm nay về chép phạt một trăm lần mười điều răn của nghề phù thủy.
Bác quát hai chú cháu một hồi, mà cả hai không ai dám nói câu gì, tôi không nhịn được phì cười. Nói:

- Bác cứ như là giảng viên trường đại học thầy cúng ấy

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A