Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 2 - Mắt âm 6: Thầy Cúng Trộm Trâu, Việt Mo sang Lào

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Mọi người xì xào bàn tán một hồi thì cũng đến giờ hạ huyệt, vì anh là giáo viên nên mấy năm trở lại đây các tục cúng bái rườm rà mê tín. Anh Ba đã cho bỏ hết, ngay cả khi mẹ anh mất đúng ra phải có thầy cúng hoặc chí ít là người già trong họ có kinh nghiệm thổi kèn dẫn gõ phách đưa vong đi trước quan tài khi đi ra bãi tha ma mới phải. Nhưng trong đám tang của mẹ anh cũng không có, nên vừa đến nơi. Anh đã cho hạ huyệt, tiếng khóc nỉ non của người nhà cất lên cùng tiếng kèn đám ma chiêng trống đánh inh ỏi. Nhưng khi cái quan tài gỗ tạp được đặt xuống hố cũng là lúc mọi người xung quanh bắt đầu nhìn nhau. Vì bên dưới hố vang lên tiếng rên nho nhỏ, lập tức một người ghé tai anh Ba nói:

- Anh Ba....Anh Ba anh nghe thấy gì không anh Ba

Anh Ba thấy mọi người nói vậy, thì cũng cố gắng lắng tai nghe. Nhưng tiếng kèn trống to quá anh không nghe được. Bèn phải bảo thợ kèn ngừng lại, không khí bỗng nhiên im bặt chỉ có tiếng thở nặng nề hồi hộp. Anh Ba lắng tai nghe, quả nhiên bên dưới hồ, nói đúng hơn là trong áo quan có tiếng rên nhè nhẹ tuy yếu ớt nhưng nghe kĩ thì vẫn rõ. Anh Ba ngẫm nghĩ một hồi như hiểu ra điều gì nói;

- Mở áo quan ra đi, mở áo quan đi mau
Nói rồi anh Ba nhảy ngay xuống hố, bên trên có người can:

- Người đã ra đến đây còn mở áo quan ra làm gì kị lắm

- Mẹ tôi còn sông, không mở ra định chôn sống bà cụ ư

Có người yếu bóng vía giờ này nghe vậy thì tái mặt không dám ở lại mà lỉnh ra về, khi ấy anh Ba quả quyết mấy gã thanh niên cũng nhảy xuống lấy xà beng cạy nắp áo quan. Rồi khi áo quan bật tung ra cũng là lúc, chim trong rừng bay nhớ nhác kêu vang cả nghĩa địa. Cái nắp ái quan được hất sang bên cũng là lúc mọi người đều giật mình. Vì bà Thúy mắt mở thao láo, nhìn một lượt tất cả mọi người nói

- Tiên sư chúng mày tao đã chết đâu mà chôn, thả tao ra đi nằm trong này chật quá
Anh Ba liền với ngay con dao, cắt tấm vải liệm bọc quanh người bà Thúy. Sau đó cõng bà lên khỏi miệng hố. Lúc này mọi người đổi mừng làm vui để nguyên cái áo quan dưới hố không đem lên nữa.

Mà đem bà cụ về để cho nằm nghỉ, nhưng xem ra bà cụ chẳng có gì mệt cả, nói đúng hơn là còn khỏe như vâm, đi lại nhanh nhẹ mà nói tiếng sảng sang như người khỏe. Thấy là anh Ba mở cổ ăn mừng bà cụ dạo một vòng xuống điện âm ti trở lại, rồi đồ tang đem cất với đốt hết. Nhưng chẳng hiểu sao từ khi bà cụ sống lại thì ăn nhiều hơn trước. Ngày trước bước chỉ ăn lưng bát cơm là thôi vậy mà giờ bà ăn năm sáu bát. Mà hình như vẫn không đủ, tính ra ăn khỏe gấp năm lần bình thường. Mà hễ đến tối bà cụ lại đi đâu ra ngoài từ 5h chiều, rồi đến khi giờ cơm mới trở về. Có người bắt gặp bà Thúy đi về phía bãi tha ma mà không rõ là bà ta đi đâu.

Tôi nghe mọi người kể đến đây, thì giật mình nói:

- Vậy thì bà cụ bị ma rừng nhập vào lúc đưa ra khỏi nhà rồi, sớm chớp trên chời là để ngăn không cho bà cụ được đưa vào ban sáng, vì sáng ma quỷ không dám xuất hiện mà làm trò tác quái. Chỉ khi trời chạng vạng khi ấy ma quỷ mới hiện ra nhiều
Có lần bác Thành nói với tôi, người bình thường không nên đi ngủ lúc năm sáu giờ chiều. Vì khi ấy rất dễ bị ma quỷ trêu chọc, hoặc bị chúng chui vào giấc mơ làm ra những cơn ác mộng. Nay họ nhà này lại đưa ma đúng lúc chạng vạng, con ma đã quanh quẩn ở đó từ lúc đào huyệt nên nó mới nhập ngay vào. Ma rừng ở đây không hẳn là người, mà còn có thể là những con vật thành tinh như hở hay giống Sài Cứu thành tinh. Một loại thích ăn thịt người thối để tu ra hình người. Chúng nhập vào con người tất sẽ ăn thịt người nhà, quả nhiên người nhà lại kể.

Sau hôm bà cụ sống lại, thì cả ngày chẳng muốn ra ngoài. Nếu không muốn rằng bà cụ chỉ nằm trong nhà chứ không ra khỏi giường. Mà đắp chăn cả ngày dù thời tiết có nóng nực bà cụ vẫn không chịu bỏ cái chăn khỏi người, suốt ngảy chỉ ở trong căn buồng tối mà thôi. Cho đến cách đó mấy hôm. Khi ấy hai đứa con của anh Ba không phải đi học còn vợ chồng anh thì không có nhà, Đứa lớn trông đứa nhỏ chơi ở cái nền bên dưới gầm sàn thì bỗng nhiên thằng bé lớn bị cái gì rơi trúng đầu. Nó đưa tay lên sờ, thì thấy nhơn nhớt và có mùi hôi thối kèm theo đó là mấy con ròi trăng trắng rơi từ trên nóc sàn rơi xuống. Nó nhìn lên thì chỗ ấy hình như là chỗ buồng bà nó vẫn nằm. Thằng bé chạy lên kéo theo đứa em, cũng lon ton đi lên nhà, lúc đứng ở cửa phòng thì bà nó đang chùm chăn quay lưng vào trong mà ngủ. Hai đứa rón rén bước lại rồi thằng lớn cúi đầu xuống gầm giường bà nội để xem. Thì bất ngờ nó rùng mình sợ hãi, khi thấy dưới gầm toàn những ròi trắng đang bò ngoe nguẩy bên dưới đất. Thằng bé vừa ngẩng lên thì nó giật mình lùi lại phía sau. Kéo theo thằng bé em cũng lùi hẳn ra ngoài, vì bà nó mới ngồi dậy vẫn trùm chăn kín mít. Nhưng cái đầu quay một vòng từ đằng trước ra đằng sau, hai cặp mắt láo liên nhìn thằng cháu. Làm thằng bé thấy sợ, bà nọi nó vốn rất hiền. Mỗi khi có quà bánh gì đều để dành cho cháu. Nó vốn rất yêu quý bà, nhưng từ ngày bà sống lại bà nó có cái gì lạ lắm khiến nó không dám lại gần . Trẻ con mang một tâm hồn thuần khiết, nên chúng rất nhạy cảm với những thứ năng lượng xấu hay ma quỷ. Đặc biệt trẻ càng nhỏ thì lại càng nhạy cảm, cho đến khi lớn lên thì những khả năng ấy mới mất đi. Nên trẻ sơ sinh hay quấy khóc người ta vẫn bảo rằng có một vong của ai đó trong nhà trêu ghẹo. Chúng cũng rất hay nhìn thấy ma, dù chẳng có mắt âm mà chỉ tỉnh cờ thấy hoặc bị trêu bị quở.
Quả thật thằng bé con anh Ba cũng vậy, từ ngày bà nó sống dậy đến nay hai đứa chưa bao giờ dám sà vào lòng bà một cái như trước. Vì khuôn mặt bà tuy không đổi khác nhưng nó nhợt nhạt, và có cái gì đó gian ác trái hẳn với cái hiền từ khi trước. Thằng bé chưa kịp bỏ chạy thì bà nó trong bộ dạng chẳng phải con người cái đầu bây giờ đã quay 180 độ từ trước mặt ra sau lưng. Bà nó bắt đầu đưa tay vẫy vẫy nó, giọng bà ồm ôm gương mặt nhe răng cười gượng gạo:

- Cháu ơi ra bà bế cháu nào...ra bà bế hai đứa cái nào.
Rồi bà nó bước xuống giường toàn tiến lại, thằng anh kéo thằng em sợ hãi chạy ra cửa. Cũng là lúc anh Ba chạy xe máy từ ngoài vào có lẽ anh đi dạy về, thấy con trai về bà Thúy cầm cánh tay bẻ một cái cho cái đầu trở lại chỗ cũ rồi lại trở vào giường nằm đắp chăn. Thằng bé lớn chạy xuống gọi;

- Bố ơi bố....bà...bà ...

Anh Ba hốt hoảng thấy con nói vậy tưởng mẹ lại bị làm sao anh tức tốc chạy lên lao vào buồng thì bà cụ vẫn đang mở mắt thao láo nói:

- Mày đi làm về rồi à

- Ui mẹ có thấy không khỏe chỗ nào không, hay có thấy mệt ở đâu không

- Không tao khỏe lắm, nhưng hai đứa trẻ con nghịch quá tao phải quát nó đấy.

Anh Ba nghe mẹ nói thế thì yên tâm, lúc này anh đi ra nói với hai đứa bé:

- Hai đứa nghịch ngợm gì mà để bà mắng, liệu đấy nhé. Nghịch để bà không nghỉ được bố đánh đòn.
Nói rồi thằng cu lớn làm bộ mặt oan ức lắm, nó nói:

- Bố ơi bà quay được đầu ra sau lưng sợ lắm....con có dám nghịch đâu

Nói vậy rồi thằng bé òa khóc, anh Ba nạt to hơn:

- Nín ngay chỉ được cái ăn nói vớ vẩn, sau còn thế bố cho ăn vụt

Nói rồi thì cũng là lúc vợ anh Bà về hôm nay bữa cơm chiều có món canh kế nấu khế chua. Món này bà cụ thích lắm nhưng anh vào gọi thì bà cụ bảo không muốn ăn. Chờ cho trời tối là bà cụ lại ra ngoài khóa trái cửa buồng. Đến khi tối mịt mới trở về, đêm đó lúc ấy cả nhà đang ngủ thì bà Thúy trở dậy. Nghe bên ngoài tiếng thở đều đều vẫn phát ra từ bên ngoài chiếc giường bốn người nằm, Bà Thúy nhìn ra gian ấy một lúc lâu cuối cùng bà ngồi thụp xuống gầm giường. Bên dưới có chất dịch vàng nhờ nhờ như màu mỡ. Hoặc dịch chảy ra từ thịt thối, lốm đốm những con ròi trắng còn ngoe nguẩy bò bên dưới gầm sàn. Bà Thúy le cái lưỡi liếm một đường bên dưới gầm sàn. Đến khi bên dưới gầm giường bà cụ đã sạch như chùi thì cũng là lúc bà trở lại giường nằm mở măt nhưng không ngủ.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A