Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 1 - Mắt âm 6: Thầy Cúng Trộm Trâu, Việt Mo sang Lào

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện Chương sau ➡️

Tôi ở nhà bác Thành đến nay đã ngót ngét gần ba tháng, nghề thầy cúng xem ra cũng khó khăn nhiều bất cập. Ở thời buổi công nghệ cao, thầy cúng online nhan nhản. Thật giả lẫn lộn, làm khùng làm điên quay phim chụp ảnh đưa lên mạng để quảng cáo bản thân, tự xưng là ngọc hoàng đại đế, cô nọ cậu kia. Mở mồm ra toàn nói chuyện trên trời, làm toàn chuyện của người trời để lòe người đời. Đủ các trò điên dở múa may quay cuồng để trục lợi cho bản thân. Như cách đây 1 tháng tôi với bác Thành đối đầu với gã thầy cúng chuyên ăn mắt người để luyện phép Nhãn Thông. Đó cũng là lần đầu tôi thực sự trong thân phận của một thầy cúng làm phúc cứu đời. Và người tôi cứu không ai khác chính là thằng bạn thân Đoàn béo của tôi. Đến nay nghề đã học được gần hết đã đọc thông viết thạo các phép thánh phép thần, thỉnh các ngài ra vào thân xác lại có con chó con làm bùa tìm đường. Con chó không phải chó thường mà là loại chó âm, nên bác Thành đã chuyển Khuyển Tinh Trung Đẳng Thần từ người tôi vào ẩn bên trong người con chó, Cũn là để tiện cho tôi kính thỉnh các ngài về ngự trong thân xác phàm tục khó lòng một lúc chứa đến cả hai vị thần âm dương lẫn lộn. Ban đêm khi nắng tắt con chó ấy có thể giao tiếp với tôi như người, nhưng chỉ có tôi mới đủ khả năng giao tiếp với nó mà thôi vì lúc ấy Khuyển tinh mới phát huy được năng lực hiển hiện ra mà giao tiếp với tôi. Còn người khác thì không thể.

Những ngày ở Thanh Hóa này bác Thành đã cho tôi đích thân thực tập từ giải quyết việc nhẹ đến việc nặng, có chú Ngô trợ giúp. Tôi còn nhớ cách đấy mấy tuần tôi đến trừ ma cho một người Mường ở trong núi. Ở đây các bản người Mường số ở trên cao hơn những nơi có dân dưới xuôi lên lập thị trấn, bác Thành vẫn bảo dòng dõi nhà bác ngày trước cũng ở với dân Mường, nên nửa dòng máu của bác cũng của người Mường. Nên bác cũng hay đi lại giúp đỡ họ trong vấn đề tâm linh. Đến giờ có tuổi không hành nghề được nữa bác Thành cũng ít ra mặt nên mới phải để tôi cáng đáng mọi việc cùng chú Ngô.
Hôm ấy tôi được tin trong bản có bà Thúy bà này có một anh con trai làm giáo viên dạy trường huyện. Ngày đi tối về, anh này tên Ba có vợ và hai đứa con vợ làm ngoài xã công tác đoàn đội gì đấy. Cũng hay phải chạy giấy tờ điếu đóm hoạt động ngoài ủy ban, hai đứa con một lên năm một lên bảy. Gia đình cũng thuộc hàng trí thức, tuy vậy vẫn giữ nét xưa không ở nhà gạch mà ở nhà sàn gỗ như các cụ ngày xưa. Công đồng người Mường sống quây quần và đoàn kết lắm, phong tục thủy thổ tuy có đôi chút khác nhau. Nhưng tựu chung lại, thời buổi giao thoa va đập giữa hai miền xuôi ngược, Nên người Kinh cũng hóa ra Mường mà người Mường cũng lại giống Kinh. Chẳng có khác biệt mấy, chỉ trừ những lễ lạt ma chay hay các ngày truyền thống thì có sự khác biệt rõ ràng mà thôi. Người Mường cũng có nhưng thầy cúng tài phép, biết làm bùa chữa thuốc. Hoặc các cô gái những bà cô còn bị đồn là biết bùa yêu bùa nèm như một giai thoại mơ hồ. Tôi lên đây chưa thấy bác Thành đề cập đến bùa yêu bao giờ, nhưng cũng không phải không có.

Lúc tôi và chú Ngô đến nơi, thì chỉ thấy anh Ba cùng rất đông người có mặt ở đó, hình như ai cũng có vẻ lo âu và buồn bã. Hỏi ra mới biết đứa con trai năm tuổi của anh bà vừa mới chết mà thủ phạm không ai khác chính là mẹ anh bà Thủy. Khi ấy tôi mới biết vì sao chúng tôi lại phải có mặt ở đây. Anh Ba dẫn hai chú cháu vào trong nhà, trên nền sàn còn đậy một tấm vải liệm màu trắng trùm lên trên. Máu đỏ đã thấm vào tấm vải loang lổ những vết tròn, tôi ngần ngừ chưa dám mở ra thì chú Ngô đã làm giúp. Nhìn vào trong thằng bé con bị cắn xé nham nhở, một cánh tay bị giật đứt lìa. Và hai mắt vẫn còn mở trừng trừng. Vợ anh Ba cất tiếng gào khóc bên trong buồng làm tôi thấy lồng ngực nghẹn lại. Như có cái gì thắt vào quả tim, đau nhói. Sao bà nội lại có thể làm như này với cháu nội được. Sự tình tôi không được rõ cho lắm. Nhưng chắc chắn phải có liên quan đến tâm linh chứ không phải chuyện đùa.
Còn đang thắc mắc thì một người có lẽ là người thân của anh Ba bước đến mời chúng tôi ra ngoài uống nước. Tôi chưa vội lâm nhâm đọc thần trú rồi tự tay vuốt mắt cho cháu bé cuối cùng mới đạy tấm vải liệm lại để người nhà đem nước thơm vào tắm rửa. Vừa bước ra ngoài đã có người nói:

- Hai bác tài thật đấy, ban nãy từ bố mẹ đến các bác đến vuốt mắt cho nó mà không ai vuốt được. Vậy mà các bác đến vuốt mắt là nó nhắm ngay lại
Tôi không để ý đến lời khen vô thưởng vô phạt, vì điều tôi bận tâm là cái chết rất thảm. Tôi mới nói:

- Có ai biết vì sao bà nội cháu bé con anh Ba lại làm thế không

Lúc ấy có một vài người nhà cùng hàng xóm kể rằng cách đây khoảng một tuần, lúc anh Ba đi dạy về thì thấy bà Thúy ngã dưới chân cầu thang lúc ấy các con anh đi đâu không có nhà. Vợ vẫn ở ngoài ủy ban nên không biết, lúc về đến nơi thì cũng là lúc thấy bà cụ năm bất tỉnh thân xác đã lạnh. Đưa đi trạm xá thì bà cụ đã không còn cứu được nữa. Bà cụ có lẽ trượt chân hoặc lên cảm gió gì đấy nên ngã chết không ai rõ. Anh ba mới đem mẹ về làm ma, dự là đem chôn ở bãi tha ma trong rừng. Nói đến đây thì có thêm hai anh tầm ngoài ba mươi, ông nào cũng lực lưỡng to khỏe ngồi đó hóng chuyện. Họ nghe chúng tôi đề cập đến truyện bà cụ thì nói chen vào

- Bọn tôi chịu trách nhiệm đi đào huyệt đấy thôi, hôm ấy ở trong rừng hai thằng hì hục đào, đang đào dở thì cơn gió lạnh lắm thổi thốc vào mặt. Tôi quay ra nhìn thì thấy từ trong rừng thấp thoáng có bóng người. Mà cũng chẳng biết có phải người không nữa. Nhưng giữa trưa hè có cơn gió lạnh buốt thổi thốc vào làm cả hai thằng hãi quá. Đào dấn lên cho xong vì sợ ma
Hai anh đào huyệt kể xong thì người nhà lại tiếp. Hôm ấy sau khi hàng xóm con cháu đến phụ giúp đám tang xong xuôi đâu đấy cả rồi. Thì mọi người tính rằng hôm sau sẽ đưa bà đi vào buổi sáng. Nhưng chẳng biết vì sao lúc chuẩn bị mang ao quan xuống cáng để khiêng thì trời nổi trận mưa giông to lắm, mà sét đánh nhì nhằng. Người ở vùng này kiêng việc chuẩn bị đưa ma mà nổi giông gió đặc biệt là có sấm sét trên trời. Ngày trước từng có đám ma đưa người đi lúc trời có giông sét bị sét đánh trúng áo quan bốc cháy chết cả con cháu. Nên người ta kiêng lắm, vì như vậy là lúc trời đang có động không nên xuất hành đưa người chết đi chôn. Mưa suốt cả một ngày đến mãi chiều trời đã hơi ngả về tây mới dứt. Lúc ấy người nhà mới tiến hành đưa ma ra đồng, vác theo nhà mồ làm bằng tre cùng các đồ lễ cúng quan tuần âm phủ gồm năm mâm cỗ và rất nhiều giấy vàng mã. Vừa đưa đến nơi định cho bà cụ hạ huyệt thì trời cũng sâm sẩm tối. Dưới hố dù mưa rất to nhưng lại không hề có nước ở bên trọng mà vô cùng khô ráo. Người nhà cũng lấy làm lạ vì hôm nay mưa sét giông gió to như vậy mà ở đây lại khô như chưa từng cho giọt nước nào rơi vào vậy.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A