Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 1 - Mắt âm 7: Ma ám xóm trọ sinh viên

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện Chương sau ➡️

Tôi bước chân vào khu tiếp nhận tân sinh viên, hôm nay người đến nộp hồ sơ đông như kiến. Bố tôi định theo tôi ra ngoài này để tự tay làm thủ tục nhập học cho tôi với Đoàn béo. Nhưng tôi vốn đã tự lập từ những năm học cấp ba, lại thấy việc này cũng chẳng khó khăn gì bố mẹ lại nhiều việc nên tôi để nghị tự mình ra nhập học. Rồi cả hai thằng tự đi tìm phòng trọ luôn, lần đầu ra đến đây tôi mới thấy thủ đô nhộn nhịp và đông đúc thế nào. Người xe sáng sớm đã đi lại như đi hội. Giao thông đúng kiểu điền vào chỗ trống, tắc thì thôi rồi khói bụi và ồn ào bởi còi xe, trên cây không có tiếng “ve ca” nhưng trên vỉa hè thì khá nhiều cave. Khác với ở quê, ở đây các cửa hàng nhà cao tầng mọc như nấm phố phường cũng dần thưa đi bóng cây xanh, xe cộ tràn cả lên vỉa hè đi lấn cả của người đi bộ.

Thấy bảo nếu không đi vậy thì kiểu gì cũng muộn làm, vì tắc đường. Mới là tháng tám trời hãy còn nóng mặt đường Xuân Thượng - Cầu Giá đón nắng sớm bốc từ nền đường một cảm giác oi nực dù chẳng làm gì cũng vã mồ hôi hột. Bê tông hoá quá nhanh, kèm theo cái mùa hè khắc nhiệt của Hà Nội làm cho tôi thấy bức bối khó tả, Đoàn béo thì tệ hơn cu cậu đã phải vác trên người khá nhiều mỡ nay mới sáng ra đi bộ được một đoạn thì đã thở dốc. Tôi động viên mãi nó mới tới được trường. Lúc vào đến bộ phận tiếp nhận hồ sơ, những anh chị sinh viên năm hai năm ba ngồi ở các dãy bàn mặc áo xanh thanh niên chào đón hai thằng chúng tôi hưỡng dẫn làm thủ tục xong xuôi. Lúc này tôi kéo Đoàn béo ra ngoài cổng phụ có lỗi nhỏ thông sang mặt ngõ 43 cà phê Báo. Hai thằng ngồi uống trà đá một hồi nó bảo:

- Xem thế nào đi tìm phòng trọ ở đâu cho hợp lý
Tôi cũng vẫn còn ngu ngu ngơ ngơ, chưa biết đâu với đâu. Đang tính liên hệ với ông chú họ đã ở ngoài này nhiều năm đi tìm phòng trọ giúp, mà chưa có thời gian. Thì bà chủ hàng trà đà ở đâu kê cái ghế ghé vào gần bọn tôi nói:

- Hai em đang tìm chỗ trọ à

Tôi nhanh nhảu đáp:

- Vâng chị ạ…có gì không chị

- Em nhìn thấy chữ gì chưa…Tìm phòng trọ liên hệ chị Dung Béo. Chị Dung Béo là chị đây

- Chị cho thuê phòng trọ à, thế có gẫn trường không giá cả thế nào ạ

- Yên tâm gì chứ giá sinh viên, mà bên trong toàn sinh viên nữ ở thôi. Chị thấy hai thằng mày cũng ngoan ngoãn tử tế, nên chị mới mách đấy chứ loại ăn chơi đầu xanh đầu đỏ con lâu nhá.
Đoàn béo nghe vậy thì nói ngay:

- Em bé khoẻ bé ngoan từ năm mẫu giáo đấy chị ạ, thằng này học sinh giỏi cấp thôn mười hai năm liền là học sinh gương mẫu. Chị cứ tin ở lí lịch bọn em

Nói đến đây, chị chủ quán bảo:

- Thế làm thủ tục xong chưa chị dắt đi xem luôn.

Hai thằng nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý, một lúc sau bà chị dắt bọn tôi xuôi theo ngõ 43 đi vào một đoạn thì thấy một khu trọ. Khu này xây theo lối cũ chỉ có ba tầng, mỗi tầng có sáu bảy phòng gì đấy lại không có chỗ đễ xe. Nhìn từ ban công sang sẽ thấy sân sau của trường tôi học. Xe cộ phải xin gửi nhờ ở bên nhà để xe của trường mỗi tối mười nghìn, hoặc làm vé tháng mỗi tháng 150 cành. Nhưng may sao chỗ này gẫn trường, ngõ lại rộng và sạch sẽ khô ráo rất thoáng. Không phải loại phòng quan tài hẹp vanh mà xung quanh toàn bê tông. Tôi với thằng Đoàn sáng ngủ dậy đi bộ năm mười phút là đến trường rồi. Tôi vào xem phòng thấy có tủ có bàn sẵn ở đó, rồi khu nấu ăn riêng. Phòng vệ sinh nhà tắm khép kín bên trong phòng luôn khá tiện, điều hoà chia đều cho sáu phòng đều có đủ hết không thiếu gì, chỉ thiếu mỗi tiền mà thôi. Nên không gian vừa sạch sẽ vừa thoáng mát, đúng là may mắn cho hai đứa tôi mới thuê được cái phòng như này. Đến khi hỏi giá thì hai đứa mới ngớ ra. Ba triệu rưỡi một tháng điện ba nghìn rưỡi nước một trăm, internet một trăm. Tính ra hai thằng mỗi tháng mất hơn bốn triệu là ít, hồi bố tôi có hơn triệu một phòng đã là sang. Mà giờ giá đã lên đến hơn ba triệu một phòng. Đoàn béo nói:

- Mày điện về hỏi bố mày xem ở đây được không, bố tao thì sao cũng được. Nhưng tao thấy oke đấy vừa sạch vừa thoáng, lại có bếp nấu riêng, phơi đồ sân thượng ban công hướng ra trường. Lại gần gặn thế này giờ kiếm đâu được. Dọn vào không phải sắm giường tủ bàn học gì cả chỉ mua bêp núc xoong nồi chăn chiếu thôi.
Quả thật thời nay các nhà trọ cạnh tranh nhau nên đa số sắm sửa giường chiếu đầy đủ hết mọi bề. Để sinh viên vào ở là có đồ dùng cơ bản, chứ không như ngày xưa. Cái phòng có đúng tấm phản đến manh chiếu rách còn chẳng có. Sinh viên phải sắm từ a đến á lịch kịch lắm mới có chỗ mà ở

Tôi thấy nó nói thế thì cũng gọi về báo cho bố mẹ biết, chụp ảnh các kiểu để ông bà xem xem có yên tâm không thì một lúc sau mẹ tôi gọi:

- Alo mẹ Trang à con nghe đây

- Ờ mẹ thấy phòng đó đẹp đấy mà mỗi tháng vị tri mỗi đứa hơn hai triệu cũng được. Bố bảo cũng ưng miễn tiện cho chúng mày đi lại học hành là oke rồi con ạ.

- Vâng thằng Đoàn nó bảo thế nào cũng được miễn gần trường nó đỡ phải đi xa

- Ừ thế tí mẹ chuyển tiền cho nhé, mẹ thằng Đoàn cũng đang ở đây. Tao dặn này, đừng có yêu đương sớm quá đấy nhé. Học đi không bố mày đập chết

- Có mà mẹ đập chết ấy, bố có bao giờ đánh con đâu

Nói chuyện một hồi tôi quay ra nói với Đoàn:

- Mẹ tao bảo được nên là chốt ở đây đi, chiều tao đi sắm đồ với mày

Nói rồi hai thằng cọc tiền nhà cho chị chủ lấy số điện thoại với chìa khoá xong xuôi đâu đấy, chiều tôi với nó đi sắm đồ. Thầy bảo đi lên một đoạn có cái chợ xanh chợ đỏ gì dành cho sinh viên ấy, tôi nghĩ chợ cho sinh viên thì chắc là phải rẻ nên cắm đầu vào xem. Nào ngờ đây là quyết định tí nữa thì khiến hai thằng phải hối hận. Tôi với thằng Đoàn ngơ ngơ ngác ngác, vào trong quả thật người đi xem mua đồ đông như kiến. Toàn sinh viên trẻ, các chủ hàng thì trèo kéo sinh viên khách mua, các hàng xoài ổi cóc dầm nước ngọt trà chanh cũng bán đầy đường. Không hổ danh là thiên đường mua sắm chợ nhà Xanh của sinh viên. Đa phần quanh đây sinh viên khoa luật, hay sư phạm, báo chí đông lắm. Có khi cả sinh viên điện lực các trường khác cũng xuống đây mua sắm vì khá gần.

Có lẽ thấy điệu bộ chúng tôi ngơ quá lại ngu ngu, nên khi đi đến một hàng quần áo. Một tay thanh niên nhắm lúc chúng tôi đi gần cửa quán, liền lấy tay kéo vào. Dù bọn tôi không có nhu cầu mua cho lắm. Nhưng anh ta cứ đẩy mãi vào làm chúng tôi muốn đi ra mà không được. Bà chủ hàng nói:

- Hai em cứ xem quần áo đi, chị để rẻ cho. Cứ xem đi có mất gì đâu mà sợ
-
Nói rồi hai tên áo đen cứ chặn trước mặt tôi với thằng Đoàn, nể quá bọn tôi đành phải đi lượn mấy vòng. Bên trong cũng có mẫy đứa con gái khác hình như đang xem. Tôi nhìn ngang ngó dọc một lúc chẳng có hứng thú, thằng Đoàn thì cũng giả bộ sờ nắn chất vải rồi toan đi ra. Thì bà chủ hàng nói:

- Đi đâu đấy hai em, đã vào đến đây là phải mua ủng hộ cho chị ít nhất cái áo, sờ nắn nãy giờ rồi hỏng vải

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A