Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 23 - Mắt Âm 8: Bản Trùng Tang

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước

Lúc này thằng Sáng mới nói, con nghe ông con kể trước đó ông con mang về một cái pho tượng của ông thầy cúng tên Lùng. Thầy Lùng bảo,

- cái pho tượng gỗ này dù có đem chôn ở cổng thì chỉ ngăn được ma quỷ đến bắt người chứ không thể cứu được mạng của bác cháu. Quả nhiên bác cháu mất còn bóng ma thì không tìm đến nữa.

Nói đến đây chú Khải mới nhận ra, ngày chú lầm làm cái cổng bằng xi măng kia có mói đất ở bên dưới lên để làm móng cổng cho chắc chắn rồi mới đổ bê tông xây lên. Tôi nhìn ra thì quả nhiên cái cổng chưa hoàn thiện thì ông cụ mất, và từ đó liên tiếp những vụ hồn ma trở về. Thì ra cái pho tượng của thầy mo Lùng bị đưa lên. Thành ra không còn linh nghiệm để bảo vệ cho ông nội thằng Sáng và người thân của ông nữa.

Âu cũng là cái số không thể nào tránh khỏi, nhưng chỉ có một điều là linh hồn người đàn bà kia tại sao lại đeo bám gia đình dòng họ ông nội thằng Sáng đến như vậy, vì nếu là hồn ma vất vưởng trong rừng thì không thể thù hằn đến mức như thế được. Đến nối phải sinh ra trùng để về bắt người nhà trong họ của ông nội thằng Sáng, đến cả bà thằng Sáng cũng suýt chút nữa thì bị bắt theo luôn. Còn nhiều câu hỏi chưa thể giải đáp quá mà tôi và bác Thành phải cùng nhau trả lời thì mới được.

Tôi đã khoẻ hơn rồi, biết tôi dùng phép cầu dương thọ để cứu bà nội thằng Sáng, bác Thành khen:

- Giỏi lắm, vậy là phép bác cho không uổng phí chút nào làm người là không ngừng bỏ cuộc, à quên là không được bỏ cuộc. Dù có mong manh đến đâu cũng phải cố hết sức cứu người dù chỉ còn vài phần trăm cơ hội. Con quyết tâm như vậy ấy là níu lại được một mạng người được sống đấy. Còn những người kia số trời đã định thì không tài nào cứu được nữa. Cũng không phải lỗi của cháu đừng tự trách mình. Đến bác đây còn có lúc phải buông xuôi nữa là cháu

Nói rồi tôi cũng ngồi dậy hôm nay nắng nhìn từ phía nhà của thắng Sáng trông ra cảnh quan của núi rừng đại ngàn đẹp đến lạ lùng, những mái nhà sàn nằm san sát dưới chân đổi thoai thoải, trại cá hồi đón dòng suối nguồn chảy róc rách bên dưới lẫn vào những tảng đá nằm cô đơn bên dưới lòng suối bạc. Màu khói bếp toà ra từ những nhà mái gỗ bay bay như sợi dây nối giữa đất với trời. Giữa non cao rừng thẳm nắng đã tưới xuống một vệt vàng nhuộm ánh dương bao lấy những ruộng bậc thang đang vào mùa lúa chín, cỏ cây hoa lá những cánh đồng phì nhiêu trải dài dưới thung lũng, cảnh ấy đẹp hơn nhưng thành phố nguy nga. những con đường mải miết chạy quanh có uốn lượn trên những đường nhựa mới. Tôi đứng ngắm cho lòng mình nhẹ lại bảo sao dù đất này không thiêng, nhưng ông nội thằng Sáng nhất quyết chẳng chịu rời đi có lẽ vì cảnh ở đây làm cho người xem thấy tiếc nuối nếu không được ngắm nhìn nó mỗi buổi sáng vươn vai cho đỡ mỏi.

Nhìn xong tôi cũng bác Thành và chú Khải thằng Sáng đi sang đám tang để làm lễ cho đám tang bác Hiệp, hai bác cháu thay nhau tẩm liệm rồi cho người chết nhập quan. Hai ngày thì cũng xong, tôi với bác Thành ra đến bãi tha ma thì đã thất trận đồ sao bắc đẩu của tôi cũng như tấm vải vàng tôi đắp lên mộ ông cụ đã bị thứ gì đó phá tan tành. Hai bác cháu lại phải làm lại từ đầu, yểm phép lên cả ba ngôi mộ mới đắp này.
Xong xuôi hết cả hai bác cháu tìm vào bên trong núi xem xét một hồi dặn mọi người không ai được đi lại lung tung. Mỗi người được phát một lá bùa phải giữ kĩ bên mình không được làm mất. Tôi với bác Thành đi rồi tôi cũng ôm theo con chó tìm được, tôi muốn tìm đến chỗ mà hai mẹ con nhà kia chết trong cái lán năm xưa. Dĩ nhiên việc ấy là rất khó vì cả mấy chục năm trôi qua rồi, dú tích đã không con tôi chị dựa vào chí nhớ của bà cụ chỉ lần đến đó mà thôi. Hai bác cháu leo lên quả đồi cao trước mặt rồi tìm đến cánh rửng, mọi thứ còn hoang sơ lắm. Dấu tích đã bị thời gian làm mờ đi hết cả tôi lúc này mới dừng lại mà thở vì leo núi không quen nên rất mệt. Bác Thành cũng vậy lấy nước ra mà uống mấy ngụm, cuối cùng cũng lên đến đỉnh đồi có nương ngô. Bấy giờ bác Thành mới lấy ra cái la bàn rồi xem xét xem chỗ nào tụ nhiều âm khi thì sẽ đi về hướng đó. La bàn lúc này càng vào sâu bên trong thì cũng bắt đâu xoay và mất phương hướng. Cho đến một chỗ la bàn bắt đầu xoay tròn ban đầu còn chầm chậm sau đó nhanh hơn rồi quay tít không dừng lại. Chúng tỏ gần chỗ này có âm khí rất nặng, nên la bàn của phù thuỷ không còn nhận biết được phương hướng nữa. Tôi với bác Thành nhìn nhau rồi tức thì bác móc ngay ra con ếch tìm đường, tôi thì mang con chó âm khoác sau lưng xuống. Cả hai bác cháu cùng niệm thần trú giống nhau ý đúc rồi thả cho hai con vật đi tìm đường.

Chúng cũng nhanh nhẹn đi ngay, tôi với bác chạy theo sau. Đi vào trong thì thấy bên hai tảng đá rêu đã lên xanh mốc. Chẳng hiểu sao chỗ ấy sau bao nhiêu năm vẫn còn những vệt đen loang lổ như bao năm vẫn còn bám vào đây. Có lẽ là do vụ cháy năm xưa ông thằng Sáng đã đốt cái lán. Tôi với bác Thành liền cúi xuống xem xét một hồi. Mong tìm được mảnh xương còn sót lại của người trên bên dưới đất. Để về dùng xương nó mà gọi hồn nó lên hỏi rõ sự tình xem làm sao lại bắt người như vậy. Tìm kiếm đào bới cả buổi, bên dưới nền toàn là đất đen xỉn màu lại, nhưng chẳng thấy xương cốt gì cả. Có lẽ xương đã bị hoả thiêu nên theo tháng năm đã mục ra rồi. Vừa đúng lúc tưởng rằng đã phí công vô ích thì tôi reo lên:

- Bác Thành ơi ở đây có cái vòng bạc

Tôi đào lên một cái vòng bạc được chạm khắc thủ công khá đẹp sắc bạc dù được chôn dưới đất vẫn sáng màu. Có lẽ đây chính là kỷ vật của người chết vẫn còn lại chẳng tôi nhặt lấy cho vào túi nhốt vong. Rồi trời cũng đã tối hai bác cháu bèn tìm đường trở xuống ra về. Leo xuống nhanh hơn đi lên nhưng cũng phải mất hàng giờ mới trở lại nhà chú Khải. Trời cũng tối hẳn nhìn đồng hồ đã gần bảy giờ tối. Mọi người chờ hai bác cháu tôi trở về, vừa kịp lúc ấy cả nhà vội tiến đến hỏi:

- Tình hình thế nào rồi có kết quả gì không hai bác cháu tôi lắc lắc đầu.
Lúc sau chú Khải đem ra một bức tượng gỗ, ban nãy cả bản vào đố đất để đào bới tìm bức tượng gỗ của thầy mo Lùng năm xưa, thì cuối cùng cũng thấy. Bác tôi bảo nên để nó lên ban thờ để thêm phần linh ứng bảo vệ con cháu. Nhưng chẳng hiểu sao từ lúc về đến giờ tôi cứ thấy thiêu thiếu cái gì đó. Nhìn một lượt tôi mới nhận ra thằng Sáng, thằng Sáng không hề có ở đây. Tôi chạy lao vào trong nhà tìm kiếm thì chỉ nhặt được lá bùa tôi cho nó vứt dưới đất. Tôi chạy ra hỏi:

- Mọi người có thấy thằng Sáng đâu không

Lúc này mọi người mới tá hoả nói:

- Thôi chết không ai để ý cứ nghĩ nó ở trong nhà với bà cụ

Tôi nhớ đến lúc đưa xác bác Hiệp về, cái xác đã chồm dậy nắm lấy tay thằng Sáng một cái có phải bọn ma quỷ đã đánh dấu lên người nó. Nên giờ mới dụ nó đi không. Tôi nghĩ ra ngay rồi cùng mọi người chạy đến cây cầu treo chắc chắn thằng Sáng đang ở đó chứ không phải ở đâu khác. Quả nhiên thằng Sáng đang ở đó thật, nó đang đứng thăng bằng trên dây cáp cầu hai mắt nó trắng dã. Chẳng hiểu sao cái cầu vốn đung đưa. Sợi dây cáp chòng chành rất khó giữ thăng bằng mà thằng Sáng lại đứng trên ấy không hề bị ngã. Nó đứng đó nở nụ cười rồi nhìn chúng tôi chỉ tay vào mặt từng người mà nói:

- Tao sẽ bắt thằng này theo, nó là cháu đích tôn của đứa phụ bạc, đến giọt máu của mình còn không nhận. Thì giọt máu nhà nó cũng phải chết đến tuyệt tự. Tao đã đưa hồn con tao vào bụng mẹ nó, để bắt con nó phải chết vào đúng giờ trùng. Để tao có thể trở lại bắt cả họ nhà nó đi, con tao đã được sinh ra và chết đến hai lần trong hai thân xác khác nhau đấy là quả báo nó và con vợ nó phải chịu

Tôi nghe xong như hiểu ra câu chuyện tôi tiến lại rồi nói:

- Cô bị phản bội cháu biết nhưng họ không có tội, người nào gây ra người đó phải chịu nếu cô cứ như vậy mà trả thù con cháu người ta cô mãi mãi sẽ chẳng tìm được lối ra khỏi cõi mê. Họ chẳng có lỗi, cô đã bắt một đứa con của người ta giờ lại thêm con cháu của người ta nữa. Như vậy có đáng không

Thằng Sáng lại nói:

- Mày đừng nói nhiều vô ích, nó phải chết toà âm đã chấm nó xuống rồi cứu chẳng nổi đâu

Tôi liền lấy cái vòng bạc trong túi vong ra nói:

- Cô còn nhớ nó chứ, đây là kỷ vật cuối cùng ông ấy tặng cho cô. Cô còn nhớ chứ

Nhìn thấy cái vòng hình như chút thiện lương cuối cùng trong hồn ma ấy hình như được đánh thức nó lưỡng lữ trầm ngầm không nói gì một lúc. Tôi tiến lại gần hơn chỉ cách vài bước chân, đúng rồi dù cơ hội có mong manh cũng phải nắm lấy không được bỏ cuộc. Nhưng hình như hồn người đàn bà kia đã có ý muốn tha cho thằng Sáng nhưng quan tuần dưới âm thì không. Chúng thấy tôi lại gần thì cùng nhu du cho thằng Sáng đâm đầu từ trên cầu xuống dưới xuối.Mọi người hốt hoảng thấy thắng Sáng cắm đầu xuống , tôi cung phóng người lao theo xuống nắm được chân nó. Nhưng một tay chỉ nắm được thành cầu chới với, từ mặt câu xuống dưới ít cũng gần mười lăm mười sáu mét. Bên dưới không biết có đá ngầm hay không. Bác Thành lao đên toan nằm tay tôi kéo lên nhưng tay tôi đã không chịu được sức của thằng Sáng nhưng vẫn nắm chặt lấy chân nó không buông. Nhưng không kịp cả tôi và thằng Sáng rồi từ độ cao ấy xuống mặt nước . Mấy người trên bờ cũng lao theo. Rất may chỗ này sâu không có đá ngầm nên tôi với Sáng rơi xuống nước tôi bơi lội khá tốt nên chạm nước là ngụp xuống kéo thằng Sáng lên. Nhưng không đủ sức tôi cũng hơi đuối rồi. Nhưng một hai người người nữa cũng nhảy ùm xuống thấy tôi thí dìu chúng tôi lên. Thằng Sáng đã bất tỉnh rồi, tồi ngoi lên cũng được mọi người đưa trở lại vào bờ. Bác Thành nói:

- Không được rồi nó bị quan quân dẫn đi rồi
Thế là tôi và bác Thành đưa thằng Sáng về nhà đặt ở ngoài sân rồi bày trận đồ sao bắc đẩu xuông quanh tôi nói.

- Cháu phải đi âm thôi, nếu không đi âm thì bạn cháu chết mất
Bác Thành gật đầu rồi làm đàn lễ bảo tôi nằm xuống cạnh thằng Sáng, bác buộc hai sợi chỉ vào tay tôi và thằng Sáng sau đó bảo tôi nằm nhắm mặt lại. Sau ba hồi chuông reo, bác Thành để bên cạnh tôi một cái bát, cho nước thánh đền bia vào trong. Cái bát đựng nước thánh đền bia này, sẽ giúp bác thành có thể nhìn thấy linh hồn tôi ở bên dưới âm phủ đang làm gì và diễn biến ra sao. Mọi thứ sẽ hiện lên trên mặt nước để bác nhìn thấy được. Vì bác Thành có khí dương mạnh quá nên không thể xuống dưới đi âm được. Mà phải theo dõi qua xem này như người ta xem camera trên trần gian vậy

Tôi sau khi nghe ba hồi chuông linh hồn tôi đi vào tiềm thức đi vào cõi mộng, rồi xuống con đường dần tới âm phủ. Tôi đã thấy tên quân quân đang kéo lê hồn thằng Sáng đi, tôi đuổi theo dán lên trân thần hành phù rồi quát to:

- Để bạn tao lại

Nói rồi tôi xông lại hai tên quan tuần lúc này lộ ra gương mặt thặt sần dùi răng nanh như dạ xoa. Chúng lấy đinh ba xỉa tôi, tôi nhảy một cái lộn qua đầu đạp cho một thằng một cái vào lưng thuận đà nhảy đên tung cú khôi tinh thích đẩu đá vào mặt thằng đang giữ lấy vạn tôi. Rồi kéo thằng Sáng bỏ chạy, tôi lấy ra con dao của cụ mai chặt đứt xích trên người nó, rồi vong hồn của người đàn bà kia, cùng ông nội thằng Sáng, Anh Khoa, bác Hiệp cũng đuổi theo hai đứa tôi. Bọn quan tuần cưỡi gió bay phía sau đánh động đám quan quân dưới dịa phủ. Chúng đông lắm có đến hàng ngàn hàng vạn người đuổi theo hai đứa tôi. Sẵn có mối thù mấy lần xuống âm cướp hồn đem lên trần gian, bọn quan quân dưới âm chẳng biết sai đúng thế nào thấy bọn kia ho hoán thì tràn ra đuổi bắt. Tôi với thằng Sáng cùng đường phèn này không tài nào trở về được. Thì từ trên trời ông milu màu xanh lao tới trợ oai, rồi ba người lính âm nhà họ Mai cũng được bác thành gửi xuống theo. Tức cuộc hỗn chiến xảy ra, quan qua tràn lên đến đây thì bị đánh bật ra đến đấy. Tôi tung khôi tinh thích đấu đá hết tên này tên khác để thằng Sáng ngồi ở giữa còn ông mi lu và âm binh họ vai bao lấy xung quanh. Nhưng đánh mãi không xuể quan tuần cầm gươm giáo đinh ba lao tới sắp tràn đến nuốt trọn chúng tôi. Nếu chúng tóm được thì cả sẽ bị đày xuống làm ma chịu khổ sở tra tấn hành hạ. Bác Thành thầy tính thê nguy cấp quá, ở trên nhìn thấy chúng tôi sắp lũ quan tuần âm phủ bác đánh bạo đọc to

- Thỉnh hai mười bảy đời thầy cúng họ Mai, giúp con cháu cứu lấy đệ tự họ mai tai qua nạn khỏi, lục đinh lục giáp nghe ta ngàn ngọn lửa bắn lên cũng Nam Tào

Tức thì bác Thành viết một sắc kẹp vào cái nỏ bắn lên trời, vì sao Nam Tào loé sáng lên một trăm hai mươi bảy lần. Sau đó vun vút những ngọn sáng phóng từ trên trời xuống dưới đất. Tôi ở dưới âm đang sắp thua thì từ đâu cụ Mai Kế Hoa dẫn theo một trăm hai mười sáu người nữa, tính cả cụ là một trăm hai mười bảy người lao từ trên trời xuống phóng thằng vào đám quan quân cả ngàn đứa đang xông lại phía chúng tôi. Họ cùng lúc niệm phép phù thuỷ có người già có người trẻ măng ăn theo từng thời có phần khác nhau trải dài hơn sáu trăm năm, truyền được đến đời tôi là 130 đời. Đến nay chỉ còn 3 đời còn sống, còn lại 127 đời thì đã khuất núi cả rồi. Họ hình dung tuy có khác nhau vì có người chết lúc trẻ có người chết lúc già tuổi tác không giống nhau, nhưng phép phù thuỷ thì ai cũng thạo. Có cụ Mai giúp sức hai bên đánh nhau dữ dội, người củ Toà Nàm tào cũng keo quân từ trên trời theo xuống cúng đến cả ngàn. Hôm nay khả năng cao là xảy ra đánh lộn thanh toán lẫn nhau giữa hay băng âm phủ và toà Nam Tào cũng nên. Quan quan dưới đất bay lên người trên Toà Nam tao bay xuống hẹn nhau ở giưa không chúng hò hét trợ oai. Một quần áo đen đỏ mổ bên quần áo vàng trắng binh khí rợp trời tiếng hô dạy toan xông lại đánh nhau. Thì từ đâu một vị Phán Quan đi chân đất bàn chân giao chỉ to lắm phóng đến đẩy đám quan quân dưới âm phủ xuống giọng nói vang lên :

- Ai cho chúng bay làm càn thế kia mau mau cứ ngay kẻo ta trị tội hết
Nói rồi đám quan tuần sợ hãi trở lại âm phủ, rồi ông quan lớn kia nói :

- Các ngươi ở trên trời sao lại dám xâm phạm bờ cõi ta,

Lúc này cụ Mai Kế Hoa mới chắp tay xá dài một cái vẽ rất cung kính nói:

- Thưa Quan Lớn vốn xưa nay toà Nam Tào và nơi địa phủ vẫn đi lại giao kết với nhau, chẳng khi nào dám đưa người xuống làm loạn. Trời có luật trời, âm có luật âm không phạm đến nhau áy là lẽ phải. Nhưng số mệnh con người có trong sổ tử, người chưa hết mệnh bị bắt xuống âm ấy là trái mệnh. Quan lớn soi xét xem, người dưới âm phủ vin cớ bắt trùng theo ma quỷ lên trần báo oán cả người vô tôi cũng bắt đem đi hết như thế là đúng hay sai. Chúng tôi liêu thân xuống đây biết là phạm uy ngài, chỉ xin ngài thứ lối cho mà trừng trị kẻ có tội để âm không phạm dương ma không phạm đến người. Nay có mạng chết oan, không thể sống lại được như thế đã là lầm lỗi. Chỉ xin đưa hồn đứa trẻ con sống dở chết dở kia lên để nó ở cho trọn kiếp trên trần. Nếu hôm nay âm phủ nhất định giữ chúng tôi lại không cho về thì khó mà tránh khỏi hai nơi trời đất phải bất hoà. Xin quan lớn đèn trời soi xét cho kẻ tiểu thần này

Nói xong chắp tay vài dài một cái, vị quan lớn nghe xong ngẫm nghĩ một hồi lấy làm phải lắm liền khoát tay cho quan tuần âm phủ bắt ngay lấy những tên nào lên trần gian bắt người làm loạn cho đóng gông lại để bỏ vào vạc dầu. Mấy tên kia đều bị trói lại đóng gông sắt gỗ lim giải đi ngay. Ông ta cho quan quân bãi binh không được đánh nhau nữa mà nói rằng:

- Dưới âm pháp trị không nghiêm để quỷ thần lên trần làm loạn ấy là lỗi do ta, nay đã thiết mất mấy mạng người, kẻ chết thì được đến điện mà kêu oan. Ở dưới này ta sẽ cho ở nơi ma ở được không phải chịu vướng bận gì. Kẻ có tôi thì phải hạch tội, tội đến đâu xử đến đấy. Đem hai đứa nó giải lên đây

Nói rồi lính tráng đưa ông thằng Sáng ra cả người đàn bà kia nữa. Ông quan lớn hỏi một chập thì mới hay biết câu chuyện xảy ra cả mấy chục năm về trước. Ông thằng Sáng hồi còn trẻ có quen biết yêu đương với cô này tên là Điệp người ở bản xa cách Vàng Song đến mấy chục quả đồi, lại quen cả bà thằng Sáng nữa. ông yêu một lúc hai người, lúc đi canh nương săn thú ở xa thì lại qua lại với cô Điệp khi về bản thì lại yêu đường với bà thắng Sáng. Mối tình tay ba diễn ra mà không ai hay biết sự tồn tại của đối phương. Cho đến khi cô Điệp có mang được năm tháng thì bà thằng Sáng ở nhà cũng có mang được hai tháng. Bị kẹp một lúc hai người đàn bà chưa biết tính ra sao, đàn ông ở đây không được phép có hai vợ. Kẻ nào không chung thuỷ thì bị cả cộng đồng hắt hủi không ai muốn chơi cùng. Ông suy đi tính lại, thì đành phải chọn một. Thấy cô Điệp ở xa nhà lại nghèo, và cô Điệp thì chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau bố cô chết rồi. Mà ông đã chót làm bà thằng Sáng có thai, nên khi cô Điệp báo cho ông thằng Sáng biết bản thân đã mang bầu.

Thì ông thằng Sáng không chịu trách nhiệm, lấy cớ rằng nhà cô nghèo không có đủ bố mẹ nên không môn đăng hộ đối. Nên tìm cách ruồng rẫy để cho cô ấy bị dân bản đuổi đi vì đổ vạ cho là đứa chửa hoang. Cô này ở nhà đẻ con xong thì mẹ cũng đuổi đi vì người ở bản không chấp nhận người đàn bà đẻ con mà không có chồng. Cô lang thang bế con vào trong rừng dựng lán mà ở. Ông thằng Sáng lấy bà nó cũng mang thai, biết mình có một đứa con rơi nhưng không dám thú nhận với bà. Cũng không muốn chuyện bị lộ nên chẳng thăm nom gì cả. Cô Điệp đưa con vào rừng sống nhưng rừng thiên nước độc bệnh tật rất nhiều.

Đưa con cô mắc bệnh sốt rét rồi qua đời, cô Điệp cũng tủi phận bị hắt hủi không còn chỗ để về. Con lại chết non chẳng còn biết trông cậy vào ai nên cũng ăn lá ngón mà chết. Linh hồn cô chết đau chết đớn lại còn nhiều thù hận nên ra ma lại trở về ám ông nội thằng Sáng dẫn dụ bà nó vào rừng cho hồn nhập vào cái thai để khi bác cả nó ra đời thì bóp chết đúng vào giờ trùng. Đề quan quân quỷ sứ từ dười âm lên trần bắt trùng tang, hai bên cấu kệt dẫn dụ người không có tội phải chịu chết trùng ấy là tội nặng, người phụ tình bỏ con khiến mẹ con người ta phải chết thảm cũng có tội. Lại còn lấy lửa đốt thân xác người ta. Nghe đến đây tôi mới hiểu rõ nguồn cơn sự tình dây mơ rễ má cho đến bây giờ ra sao. Thì ra chẳng có gì là ngẫu nhiên, hôm bà thằng Sáng bị dẫn vào rừng ông nó tìm được hai cái xác lúc lật cái lán lên thấy có người chết đeo vòng bạc. Ông thằng Sáng đã nhận ra ngay là cô Điệp và đứa con chết trong lán là con mình. Vì chính ông đã tự tay làm cái vòng ấy tặng cho cô trên đời không có cái thứ hai. Nhưng lúc ấy ông không dám nhận đó là nhân tình và con rơi của mình với vợ nên đành im lặng bỏ về. Mọi chuyện ông thằng Sáng đều biết rõ là vì sao nhưng chưa bao giờ dám nói thật hay nhận lỗi về mình để đến khi chết đi bí mật ấy lại theo ông xuống mồ.

Nếu ông thằng Sáng có trách nhiệm hơn thì đã không xảy ra truyện thảm khốc như thế này. Cả hai người đều bị đóng gông đem đi hạch tôi những người chết oan thì được đưa về nơi ma tốt ở được không phải chịu tra tấn.

Chỉ vì những kẻ dưới âm lên làm loạn mà suýt chút nữa hai giới phân tranh đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Cụ Mai Kế Hoa Cùng hơn một trăm hai mươi sáu người của họ Mai đều trở lại toà Nam Tào đem quan quân nhà trời đi hết. Lúc này bác Thành ở trên mới làm lễ đốt một đạo dẫn hồn phù gửi xuống âm phủ thêm một tờ sắc hạch tội bọn quan tuần lên dường trần làm loạn. Khi ấy ông quan lớn kia mới thả cho chúng tôi được trở lại trên trần. Từ từ một sợi chỉ mảnh trên tầng không toàn những dây xích đỏ ngầu ròng xuống ấy là sợi chỉ đưa chúng tôi trở lại dương gian vì giờ âm dương sắp hết. Tôi và thằng Sáng cả ba người lính nhà họ Mai cưỡi lên lưng ông Milu phóng vọt lên không trung đi vào còn đường màu trắng rồi bất ngờ bị hút vào trong. Tôi giật mình tình lại thằng Sáng cũng từ từ mở mắt, sau chuyến đi âm. Nó như vừa trải qua giấc mộng không biết vì sao lại có thể trở về.

Sự tình chỉ có tôi và nó biết rõ ràng nhất, nhưng chắc chắn chúng tôi sẽ giữ lấy làm bí mật vì chẳng muốn nói ra làm gì. Sau hôm ấy, bác Thành cẩn thận làm lễ cho cái tượng gỗ đặt lên ban thờ phòng truyện không may có thể xảy ra với nhà chú Khải. Cũng từ ấy ân oán được dứt, tôi trao lại cho chú Khải cái vòng bạc của cô Điệp rồi mong chú thờ nó để chuộc lại lỗi cho ông cụ ngày xưa, và cũng là để hai người dưới âm phủ được trừ hết nghiệp họ đã gây ra.

Thế là chuyện ở Bản Vàng Song trùng tang đã dứt, tôi với bác Thành cùng thắng Sáng trở về Hà Nội học, trước lúc đi còn được cho bao nhiêu là đồ ăn tây bắc. Bác Thành đưa tôi về ký túc xá rồi bác cũng tạm biệt tôi trở về Thanh Hoá. Cũng may có bác đến giúp chứ không thì chẳng biết tôi chuyến ấy lành dữ thế nào. Hai thằng vác hai balo toàn đồ ăn tiếp tế chạy vào phòng ký túc Đoàn béo reo lên:

- A hai thằng nó về rồi còn đầy thịt gác bếp đây nay chén thôi
Thằng Đoàn chắc ăn mì tôm cả tuần nên nhìn nó gầy đi thì phải, phóng ký túc lại vui trở lại hôm ấy là vào thứ hai đầu tuần. Tôi như đã hẹn mặc quần áo chải chuột nom tươm tấy và ngon trai lắm đi hèn họ mà. Xong xuôi đâu đấy cả rồi, tôi mượn xe máy của một đứa bạn quen trong ký túc xá phi đến đón Thư. Cả bọn trong phòng gào ầm lên nói như reo:

- Chúc cu Việt may mắn cả phòng có mỗi mày đéo có người yêu
Rồi chúng nó cười ầm cả lên, tôi chỉ cười rồi lấy xe phi ra cổng. Nàng khi ấy đã đứng chờ tôi sẵn dưới cổng, Tôi đội mũ bảo hiểm cho thư hôm nay Thư mặc bộc váy đen dài rất đẹp cái dáng cao thanh toả tóc ra cho bay bay đến là đẹp. Cả hai đi trên con đường đông đúc nghẹt người của thủ đô. Những ánh đèn cao áp lung linh lặng lẽ, tay Thư đã bất giác ôm lấy eo tôi áp má vào lưng tôi thủ thỉ

- Đi xe máy thế này thích hơn ngồi oto Việt nhỉ

Tôi chỉ cười rồi đáp gọn:

- Phải đấy đi bằng gì không quan trọng, quan trọng là đi cùng với ai
Cả hai dựng xe ở một góc bên hồ tôi lấy hai que kem đưa cho Thư một que dựng chân chống giữa chúng tôi ngồi trên yên xe ngắm những đôi trẻ đang đạp vịt, Thư khẽ ngả đầu vào vai tôi, tôi cũng đặt một tay lên vai nàng đó lần đầu tiên chúng tôi ở gần nhau đến vậy. Nhưng thầy lòng xao xuyến một cảm giác có lẽ là yêu. Dù biết rằng phía trước sẽ có nhiều trắc trở nhưng không thể nào chia cách được chúng tôi.

Hết phần 8

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A