Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 1 - Mắt Âm 8: Bản Trùng Tang

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện Chương sau ➡️

Tóm tắt phần trước:

Sau khi đến nhà trọ mới của năm nhất sinh viên, Đoàn béo và cu Việt dọn vào ở tại một căn nhà khá khang trang dành cho sinh viên thuê, ở đây cậu phát hiện ra một nữ sinh viên trong xóm trọ ở cạnh phòng cậu làm bé đường cho một đại gia, sau đó mang thai và bị vợ của đại gia đó thả ngải ăn mất đứa con trong bụng. May mắn thay Việt Mo đã phát hiện ra và kịp thời trục ngải ra khỏi cơ thể của cô gái kia. Nhưng lúc này một biến cố xảy đến Việt mo bị toà Nam Tào thu hồi lại cặp mắt âm nên cậu không còn có thể nhìn thấy ma nữa. Mà phải nhờ đến sự giúp đỡ của cô gái có tên Maika là con gái ông Itiêng bên Lào sang Việt Nam du lịch. Vì thế cậu rất khó khăn mới có thể tìm ra manh mối của hồn ma xuất hiện bên trong nhà trọ. Và tìm ra xác cô gái bị kẻ biến thái là tên Trường giết hại và hãm hiếp sau đó chặt xác nhét vào tủ đông lạnh để phi tang dần dần. Sau vụ đó Việt Mo sợ vận đen của mình lại diễn ra ở các xóm trọ nên tìm cách dọn vào trong kí túc xá trường báo chí cùng với Đoàn béo để ở. Cuộc phiêu lưu của các bạn trẻ thầy cúng thế hệ mới này sẽ diễn ra như thế nào, xin mọi người tiếp tục theo dõi phần 8 Mắt Âm: Bản Trùng Tang

….
Đen đủi lớn nhất đời tôi là ở nhà trọ nào cũng phải có một vài người ra đi thì phải, đúng là tôi không tìm đến chúng thì chúng sẽ tự tìm đến tôi chứ không sai. Sau khi khám phá ra cô gái bị giết nhét xác trong tủ kem của nhà trọ. Để không báo hại các anh chị chủ trọ nữa. Tôi quyết định dọn vào ký túc xá trường Báo Chí, may sao bố tôi có một người họ hàng tên là Hà nghe đâu chú này là nhà báo. Làm cho đài phát thanh gì đó cũng quen biết với người trong trường nên dù đã qua giai đoạn nhập học thì tôi vẫn được bố trí yên vị trong một phòng kí túc. Nói đến kí túc thì ai cũng liên tưởng đến môi trường chung đụng phức tạp, và không mấy sạch sẽ.

Đấy là thời bố tôi thôi, chứ thời chúng tôi thì khác hơn nhiều rồi, sinh viên không mấy ai mặn mà với kí túc xá trong trường. Đặc biệt ở trong này lại không cho nuôi động vật thế mới chết dở, vì tôi lỡ mang con chó âm lên rồi không còn cách nào khác đành phải nuối giấu ở trong phòng. May nó là chó thần nên sạch sẽ lắm, người nó còn phát ra thứ mùi thơm như hương trầm. Dù tắm gội bao nhiêu lâu cũng không hết được mùi hương trầm ấy. Và bác Thành mo bảo con chó âm này chỉ phát triển đến một mức độ hơn con chó con một chút và không lớn được thêm. Nên nó chỉ như con chó khoảng bốn năm tháng tuổi gì đấy mà thôi. Nên cũng nhỏ tôi mua cho nó một cái chuồng để nó ở trong đó không ảnh hưởng đến phòng chung. Chó cỏ nhưng lông xù hai tai to cụp xuống sắc vàng trông rất đẹp, người núng na nú nính chẳng khác gì chó tây. Và vì tôi chọn con chó âm là loài nuôi để dùng bùa tìm đường nên cả đời này tôi không được ăn thịt chó. Dù đây là món quốc hồn quốc tuý của dân tộc kể cũng tiếc nhưng thôi đành phải kiêng.

Sinh viên ở trong kí túc xá cũng không đông lắm, và phòng ốc cũng sạch sẽ hơn trước. Mỗi phòng ở năm đến sáu người chia ra ba giường tầng kê gọn vào một dãy. Hôm tôi dọn vào thì trong phòng mới có hai người ở tức là còn trống lắm. Đa phần những sinh viên chọn ở lại kí túc một là gia đình sợ ở ngoài không an toàn quy củ, hai là gia đình khó khăn nên chọn giải pháp ở trong này luôn cho tiết kiệm. Bên dưới có sẵn căn tin cơm ăn cũng được , mà giá thành rẻ hơn bên ngoài, có xe để trong trường cũng không mất tiền phí. Sáng dậy làm gói xôi thế là xong đi học chưa đầy hai phút thoải mái thời gian. Nói đến đây cũng hình dung ra được nhiều cái lợi, hai thằng vừa vào bác bảo vệ chỉ cho tôi với Đoàn béo ở cái giường số hai Đoàn béo nặng người nên chọn nằm dưới, còn tôi nhẹ người thì nằm tầng trên. Đoàn béo bảo:

- Thôi tao nằm dưới không ngủ giường trên nó mà sập xuống thì bỏ mẹ

Tôi cười đáp:

- Mày phải tập tành đi vài năm nữa nó phì ra thì chán lắm bạn ạ
Đoàn béo đáp:

- Nó chẳng phì cụ nó ra rồi cũng vài năm cái gì nữa

Nói rồi tôi khoe cơ bụng ra để chêu Đoàn béo, hai thằng bạn trong phòng kí túc kia cũng đều là sinh viên tỉnh lẻ như chúng tôi. Một thằng tên là Sáng, người ở mãi vùng cao Tây Bắc, đi học xa nhà, nó học chuyên ngành Văn Hoá Phát Triển. Một thằng tên là An người Phú Thọ học chuyên ngành Ảnh báo chí. Nói chung toàn anh em năm một cả, còn bọn tôi ở mảng khác mai sau phải đi nhiều để lấy tư liệu làm bài tập viết bài. Thấy bọn tôi vào, hai thằng kia mặt lành như đất chào chúng tôi. Bốn thằng giới thiệu bản thân một hồi thì thằng An với thằng Sáng chạy ra khuân hộ đồ đạc vào phòng giúp tôi với Đoàn béo khá nhiệt tình và thân thiện. Ở đây mỗi đứa có một cái hòm để ở chân giường, dùng để đựng đồ đạc cá nhân cho gọn, vì diện tích không có nhiều. Hôm đầu ở kí túc thằng An cùng thằng Sáng dẫn tôi với Đoàn xuống ăn cơm căn tin. Nó hỏi:

- Thế hai thằng mày đã mua mì tôm cất tạm trong hòm chưa

Tôi hỏi:

- Sao lại phải mua mì tôm làm gì, trường có cơm ăn mà

Nó cười nói:

- Tí đi ăn với tao thì khắc biết hehee

Nói rồi bốn thằng sinh viên vào căng tin gọi xuất cơm ra ăn, cơm tự chọn chỉ món nào lấy món đó. Một lúc sau có người bưng ra, thì tôi hiểu vì sao thằng An lại hỏi tôi câu đó rồi. Bởi bên trong đĩa inox chỉ lèo tèo vài món được rất ít, cơm cũng không được cho nhiều. Giá tôi ăn thì chắc cũng đủ vì xưa giờ tôi cũng không phải đứa ăn khoẻ, nhưng Đoàn béo thì có vẻ không ổn, chỗ cơm này không đủ nhét kẽ răng nó phải ăn bốn lần suất này thì mới tạm gọi là no no. Nhưng cũng phải thôi ăn cơm căng tin cho sinh viên rẻ thì có rẻ nhưng được ít lắm, món cũng không đa dạng như ở ngoài. Được cái xin thêm cơm thì các cô cũng cho hòn cháy vét nồi, với cái giá hai mươi nghìn thời buổi bây giờ thì đành chấp nhận. Dù cơm sinh viên nội trú trong kí túc xá cũng được nhà trường hỗ trợ ít nhiều rồi. Khu kí túc xá là một cái nhà cũ chỉ có hai tầng tổng cộng khoảng mười phòng.

Cho nam nữ ở chung không có hàng rào quây riêng biệt như ở các khu khác vì khu này đa phần học sinh hoàn cảnh khó khăn. Hoặc con em có người nhà gửi gắm cho an tâm ở, chứ không đại trà như ở các trường khác , ai cũng xin vào được. Một màu sơn vàng hơi nhạt vì cũ, nền gạch hoa có lẽ lát từ ngày còn bao cấp, được cái lúc nào cũng sạch sẽ. Bốn thằng bọn tôi ở thì cũng coi là rộng. Tối tối đứng trên lan can nhìn xuống sân trường những bóng cây những hàng ghế đá. Lao xao trong buổi tối mùa thu, sinh viên học tối đi lại bên dưới sân trường. Các em gái sinh viên vui đùa tíu tít thi thoảng thằng An lại huýt sao trêu. Các em lại ngẩng cổ lên vẫy vẫy bọn tôi trêu ngược lại.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A