Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 11 - Mắt Âm 11: Căn Hầm Âm Phủ

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Nói rồi ông Giáo Sư ra lệnh cho đám người treo bác Thành tôi lên vừa đúng thành một vòng tròn hoàn chỉnh. Ở trong này chẳng biết bây giờ là ngày hay đêm cũng may tôi có đem theo đồng hồ casio chống nước bèn bỏ ra xem. Thì giờ đã là mười giờ tối. Chỉ còn hai tiếng nữa thì buổi lễ sẽ diễn ra, tôi thấy mấy tên cầm gió kia không phải là người mà chúng là những bức tượng bằng đá có hình dáng như con người sau lưng có viết mấy dòng bùa chúa, chúng đi lại cử động như con người. Đầu đội nón trang phục giống hệt con quỷ canh mộ lúc trước. Nhưng chúng hoàn toàn làm bằng đá chỉ có duy nhất cái đầu là của con người. Tôi thầm nghĩ:

- Khi trước phải có một tên nào đó giỏi bùa phép phù thuỷ lắm mới có thể yểm luyện ra những loại âm binh đáng sợ như thế này. Chúng chỉ nghe theo lệnh của thầy cúng tạo ra chúng. Nếu xông vào bây giờ cả bọn chúng nó ùa ra mình cũng chết. Nhưng để đến mười hai giờ đêm thì nguy cho bác Thành.

Trong đầu tôi cứ đấu tranh mãi, mà vẫn không biết phải làm thế nào. Bèn đánh liều nhặt lấy một bộ cung tên một ngọn giáo cầm ở tay toan đánh nhau. Thì tôi phát hiện ra có rất nhiều những cỗ áo quan nằm xung quanh các vách đá, Tôi khe khẽ mở ra xem thì thấy bên trong là những xác chết đã khô cong, nhưng nhìn vào trang phục cùng đồ bồi táng theo họ tôi đoán họ không phải người quyền quý. Không có trang sức lụa là gì đi cùng. Nhưng phải công nhận những cái xác được yểm bùa này chỉ khô quắt đi chứ thịt da không tiêu biến. Tôi thấy bên cạnh họ toàn là những đồ dùng của nhà nông như cày bừa quốc thuổng. Liềm quần áo là loại vải xấu thô ráp làm bằng sợi lanh được tráng qua một lớp sáp và dầu mỏng vừa trống nước lại bền không bị mục nát theo thời gian dù đã hàng trăm năm. Tôi bỗng nảy ra một í, mỗi áo quan tôi đặt một lá bùa nhỏ một giọt máu vào miệng những cái xác ấy rồi đem nhét bùa cả vào trong miệng của chúng. Sau đó buộc vào tay mấy cái xác mỗi cái một sợi chỉ ngũ sắc. Xong xuôi đâu đấy tôi làm tất thảy 50 cỗ áo quan, tương đương với năm mươi giọt máu mà tôi nhỏ vào miệng họ xong xuôi hết rồi tôi mới trở lại nơi phục kích. Tôi lầm nhẩm đếm có tất thảy hơn mười con âm binh người đá đầu người kia. Chúng đứng canh giữ ở các lối vào của đàn tế lễ, tôi lắp tên chờ thời cơ. Mười mũi tên đều có bôi máu của thầy cúng kèm bùa chú nhà họ Mai để tăng uy lực. Đồng hồ đã là mười hai giờ đêm, giờ sắp đến tôi thấy chúng hạ một người xuống chẳng biết định làm gì. Chỉ thấy ông giáo sư hai mắt đỏ như màu máu bước đến bên người đàn ông đang quỳ bên dưới đất. Bác Thành tôi hình như lúc này đã tỉnh lại, tôi thấy bác cử động thì vui lắm. Vì biết bác vẫn còn sống, nhưng chưa vui mừng được bao lâu thì bất ngờ giáo sư lấy ra một con dao nhọn hoắt đâm mạnh vào cổ một người thợ rừng. Máu đỏ ốc ra từ yiết hầu, như người ta chọc tiết con lợn. Người thợ chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi đổ gục xuống úp mặt xuống dưới nền máu trào ra xối xả. Máu người chảy xuống sàn theo những rãnh bên dưới có kĩ tự loằn ngoằn bắt đầu theo dòng máu lan ra đỏ lòm. Giáo sư bắt đầu đọc trú lâm nhâm trong miệng, tôi chứng kiến cảnh man dợ ấy thì không khỏi rùng mình. Những người bị trói treo có cả bác Thành thấy có người bị giết ngay trước mắt tất cả đều hoảng loạn vùng vẫy muốn thoát mà không tài nào thoát được. Giáo sư nhìn bọn họ rồi nói:

- Tháo khăn bịt miệng ra ta muốn nghe chúng nó kêu khóc trước khi chết, giống như cả gia tộc ta bị triều đình xử từ năm xưa vậy.
Nỏi rồi ông ta lột hết khăn bịt miệng ra, đám thợ sợ hãi van xin kêu khóc nói:

- Chúng tôi đâu có thù gì với ông

- Đúng chúng mày không có thù gì với ta nhưng để cứu con ta hồi sinh chúng vào thân xác mới. Ta phải dùng máu của 13 người đàn ông đột nhập vào trong mộ này, lúc ấy con trai ta con gái ta sẽ sống dậy. Các ngươi đã sống đủ rồi. Khi máu các người đổ đầy đàn lễ này ta sẽ hồi sinh tất cả

Nói rồi Giáo sư túm lấy một người nữa, trong ánh mắt sợ hãi tuyệt vọng một đường dao bén ngọt cứa ngang qua cổ. Máu lại đổ lại một người nữa ngã xuống. Những rãnh loằn ngoằn bên dưới nền đàn tế lại nhuộm màu máu đỏ tươi máu chảy xuông khe rãnh loang ra một khoảng nữa chúng như bút lấy máu người vì những cái xác chỉ vừa ngã xuống thì tức thì teo tóp lại. Những người khác càng hoảng loạn, duy chỉ có một mình bác Thành tôi chẳng kêu lây một tiếng vẫn nhìn chăm chăm vào Giáo Sư khảo cổ. Ông ta có vẻ lấy làm lạ lắm liền nói:

- Mày không sợ chết à ?
Bác Thành đáp:
- Trước khi có mặt ở đây tôi đã bao phen lâm vào cảnh này rồi, chết có gì đáng sợ đâu. Chỉ tiếc rằng ông dù đã đầu thai chuyển kiếp mà vẫn không buông bỏ được cái ác trong tâm tính của mình. Ông xây nên căn ngục thất này, có bao nhiêu người phải chết phải bị giết bị táng theo nó để giữ bí mật. Có bao nhiêu tù binh dân chúng bị yểm xác làm bùa để giữ của. Ông mất có hai đứa gia đình chịu chết ấy là lẽ trời trừng phạt ông đó. Sáu trăm năm qua thời gian đủ dài để ông được làm người nhưng không biết hối cải. Vậy thì kiếp sau lại phải là súc vật đấy
Giao sư quát to lên:

- Câm ngay sáu trăm năm trước tao là người đứng đầu Châu Lai vùng vẫy một phương giờ đây cũng thế, khi những đội quân âm binh của tao sống lại chúng sẽ thống trị trời đất này

Bác Thành cười lớn:

- Mi biết cụ Mai nhà tao chứ

- Cụ Mai ???

- Cụ Mai…mày là con cháu của Mai Kế Hoa

Bác Thành nói :

- phải đấy, Cụ Mai nhà ta đánh dẹp phản loạn ở Châu Lai. Người là tù trưởng một châu lại làm phản triều đình dĩ nhiễn kẻ phản nghịch phải chịu tội chết. Không những thế còn phải liên luỵ của dòng họ chết theo, mày là đứa bất trung bất hiếu sao giờ dám oán trách người.

Thì ra hơn sau trăm năm trước có một tù trưởng người thiếu số ở miền sơn cước này tên là Đồng Thức, bạc vàng rất nhiều một mình cai quản cả một châu năm Thiệu Bình thứ năm thời vua Lê Thái Tông 1439. Đồng Chức cùng đồng đảng là Trần Phúc và cháu gọi Thái Tổ bằng Cậu là Lê Phụ giữ chức Tả Đô Đốc làm loạn ở miền Châu Lai. Lập luỹ Vạn Sơn chống lại triều đình ý đồ muốn mở cõi lập nước riêng thần phục nhà Minh. Vua Lê Thái Tông sai tướng Văn Quảng đi đánh dẹp mà không hạ được thành Vạn Sơn. Sau phải tìm người họ Mai tên là Kế Hoa. Từng giữ chức Hữu Đô Đốc về phong làm Thái uý mới đi đánh dẹp được.

Đông Chức chết trận ở luỹ Vạn Sơn, sau cả gia đình dòng họ đều bị bắt đem hành tội chết rất thảm.

Nguyên Đồng Chức trước khi làm loạn có một người thủ hạ thân tín tên là Trần Phúc. Kẻ này hình dùng kì dị theo người tàu đi buôn thuốc bắc sang Trung Quốc từ nhỏ. Được người tàu dạy cho phép phù thuỷ có thể luyện phép của Âm Tào, biết sai ma quỷ lấy mạng người ta như lấy đồ trong túi. Làm bùa trấn yểm rất độc địa. Hắn lại có phép hoa ra một con hổ xám to lớn ăn thịt người. Nên hồi còn ở đất Bắc Trần Phúc đã nổi danh ở khắp các vùng biên viễn được nhiều người kính nể danh tiếng truyến tới cả tai triều đình nhà Minh. Hắn cùng là chỗ qua lại thân tín với các quan tàu ở vùng biên giới Vân Nam, Quảng Tây. Nhà Minh khi ấy mới thua nước Nam phải rút về nước trả đất lại cho người Nam. Nên lấy làm căm tức lắm chúng cho sai Cẩm Y Vệ truyền mật chiếu đến tay Trần Phúc. Lệnh cho y phải phối hợp với các tướng trấn thủ như Mộc Anh ở Vân Nam tìm cánh khởi loạn đất Nam để nhà Minh lấy cớ đưa quân sang đánh dẹp nhằm đô hộ nước ta thêm một lần nữa. Trần Phúc nhận chiếu, tìm cách sang nước Nam để xúi giục các tù trưởng có uy thế làm phản lại triều đình hậu Lê, quấy nhiễu khởi loạn nơi rừng thiêng nước độc dễ thủ khó công lại ở xa kinh thành.
Trong số những tù trưởng thanh thế mạnh nhất ấy có Đồng Chức là uy tín nhiều hơn cả, dân miền sơn cước rất sợ oai Đồng Chức. Vì hắn có quân mạnh tướng nhiều đời đời được giữ chức quan to cai quản rừng núi, lại nhiều tiền bạc gạo muối, các tù trưởng khác hàng năm phải đem vàng lùa muối vàng đến công nộp chẳng khác nào một ông vua thứ hai của miền sơn cước này. Đồng Chức lại rất mê tín, vốn hắn là con nuôi của một ông thầy mo từ nhỏ được học phép mo lớn lên cũng hiểu phép nhà mo rất giỏi. Khi Trần Phúc xin vào yiết kiến, hắn thấy kiến thức của Phúc về bùa chú của hắn quả nhiên rất giỏi, Đồng Chức lấy làm mừng lắm bèn giữ luôn ở trong nhà để đàm đạo về truyện bùa phép đến quên ăn quên ngủ.

Cũng từ ấy Phúc trở thành quân sư trong phủ của Đồng Thức giữ chức vụ quân sư, dần dần tiêm nhiễm mê hoặc Đồng Thức bằng mệnh trời cho Thức làm thiên tử một nước để xúi giục Thức làm phản. Thức lại truyền lệnh cho quần bắt hàng ngàn dân phu vào trong rừng trong núi để xây dựng địa lăng, vì cho rằng nơi ấy là lơi hợp với phong thuỷ để phát nghiệp để vương. Bao nhiêu của cải vàng bạc đồ quý báu đều được đem xuống địa lăng cất giấu. hàng ngàn người bị giết hại trấn yếm ở bên dưới để giữ bí mật. Trần Phúc cho làm các cạm bẫy cơ quan và trấn yểm các nơi hiểm yếu bên trong ngôi địa lăng này phòng có kể tham tài sẽ vào đây cướp mộ. Làm cho bao nhiêu người mất gia đình con mất cha mẹ, vợ lại mất chồng. Chức lại cho quân đi bắt gái trinh ở các bản làng gần xa đem cả về nhốt ở bên trong địa lăng bỏ đói cho đến chết rồi yểm bùa để chúng làm ma, mục đích rằng khi Chức chết được an táng ở đây sẽ có người ở dưới âm hầu hạ. Tội ác chất chồng không sao kể xiết. Trần Phúc lại xui Chức tụ hợp binh mã các nơi quy về dưới trướng mê hoặc lòng người để mưu đồ dấy binh chống lại triều đình. Có một đêm Chức nằm mộng thấy có ngôi sao hôm rơi vào trong miệng. Biết là điềm lạ bèn sai người sang mời Trần Phúc đến xem điềm giải mộng. Phúc sang đến nơi nghe Thức thuật lại truyện giấc mơ thì làm bộ suy nghĩ một hồi rồi nét mặt vui mừng nói:

- xin chúc mừng chúa công.

Nói rồi đưa mắt cho Chức, Chức hiểu ý đuổi hết người hầu ra ngoài sau đó mới nói:

- Quân sư cứ nói chỉ có ta và quân sư ở đây mà thôi

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A