Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 6 - [FULL] Bùn loãng cũng có thể trát tường!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Có một vị sư phụ

Khi đến nha môn, lão quan kia thấy ta là con nít thì định giở trò quỵt tiền. Hắn không ngẫm lại xem, một đám cường đạo đều bị ta trói gọn, ta có phải dạng dễ xơi không? Ta xắn tay áo định cho hắn nếm mùi thì Trình Dục Chi đã đi trước một bước, rút ra một phong thư vung vẩy. Quan gia kia mặt mày lập tức đổi sắc, khúm núm giao bạc, ta còn bắt hắn mua luôn mấy tên tiểu lâu la kia, hắn cũng răm rắp làm theo.

Ta nhận ngân phiếu bảy trăm lượng, cất kỹ. Quan gia tiễn bọn ta ra tận cửa, cúi đầu khom lưng khúm núm.

Bọn cường đạo bị trói gấp gáp la to: “Gia ơi, ngài còn chưa cho chúng ta thuốc giải mà!”

Ta vung tay định nói gì đó, Trình Dục Chi đã cười nhẹ, điềm nhiên nói: “Không cần vội, thứ các ngươi uống là thuốc an thai đó.”

Mặt bọn cường đạo tức khắc tái mét như giẻ lau, đỉnh đầu như có khói xanh bốc lên, tức đến nghiến răng mà không dám phát tác.

Ta không buồn để tâm, nhón chân nắm lấy mặt Trình Dục Chi, “Huynh cười lại như lúc nãy xem nào.”

Hắn cười nhạt, gạt tay ta ra: “Cười vậy có gì đặc biệt sao?”

Ta lắc đầu: “Không đúng, vừa rồi nụ cười của huynh có chút vui sướng khi người gặp họa, giờ thì hết rồi.”

A Quý đứng bên chen lời: “Tiểu vô lại, ngươi nói vớ vẩn gì thế? Công tử nhà ta đâu phải ngươi, sao lại cười kiểu đó được?”

Nói thì cũng đúng… Chẳng lẽ ta hoa mắt? Thôi kệ, khỏi phí nơ-ron thần kinh, ta còn việc quan trọng hơn.

Ta chìa tay ra: “Đưa ta xem cái thư huynh lắc lư trước mặt quan gia ban nãy.”
Trình Dục Chi cười nhạt: “Lên xe rồi xem, đã trễ giờ lắm rồi.”

Lên xe, ta lại gối đầu lên đùi hắn, mở thư ra đọc. Người viết tên là Chu Đống, gửi cho Trình tiên sinh – chắc là Trình Dục Chi rồi. Hóa ra hắn là đại phu có danh vọng, còn tên họ Chu kia thì mời hắn đến chữa chân cho chó con tên là Chu Cao Chỉ.

Đọc xong ta càng mù mờ hơn, liền hỏi: “Thư này có gì đáng sợ đâu? Sao quan gia kia nhìn thấy là mặt đổi sắc luôn vậy?”

Trình Dục Chi giải thích: “Lá thư này không đáng sợ, người viết nó mới đáng sợ.”
“Ồ? Tên Chu Đống kia ghê gớm lắm à?”

“Chu Đống? Khụ khụ, là Chu Đệ – chính là Yến Vương.”
Trình Dục Chi mỉm cười, ý cười sâu thêm vài phần.

“À… thì ra là vậy. Vị Yến Vương này cũng thú vị ghê, còn đặt tên chó là Cao Chỉ.”

“Chó? Trong thư chỗ nào nhắc tới chó cơ chứ?”
“Đây này, chỗ này viết rõ ràng ‘khuyển tử Chu Cao Chỉ’, thật thú vị, chó con mà còn mang họ ông ta.”

Bất chợt cái gối đầu của ta bắt đầu rung lên, ta ngẩng đầu nhìn — ủa kỳ lạ chưa! Trình Dục Chi đang... cười phá lên!

Ta lập tức bật dậy, túm lấy mặt huynh ấy quan sát kỹ càng cái cảnh tượng hiếm có đó.

Huynh ấy hất tay ta ra, hít sâu mấy hơi rồi lại trở về dáng vẻ cười nhàn nhạt: “'Khuyển tử' là cách nói khiêm nhường, dùng để chỉ con trai mình. Và là Chu Cao Sí, không phải Chu Cao Chỉ. Đệ có đi học không vậy?”

Nụ cười sảng khoái vừa rồi không còn nữa, ta tiếc nuối nằm vật xuống, lại gối đầu lên đùi huynh ấy, đáp: “Có học.”

“Thế thì đọc lá thư này cho ta nghe xem nào.”

Hôm nay ta cuối cùng cũng được thấy một biểu cảm mới của Trình Dục Chi, tâm trạng ta vô cùng phấn khởi, nên ngoan ngoãn đọc thư. Nhưng ta mới đọc được vài câu, Trình Dục Chi đã cắt ngang: “Thôi được rồi, đừng đọc nữa, đệ rốt cuộc biết được mấy chữ?”

Ta giơ ngón tay đếm đếm: “Những chữ có trên ngân phiếu là ta biết hết, giấy tờ nhà đất ta cũng biết, ta còn viết được tên mình nữa. Ngoài ra, chữ ‘kim’, ‘ngân’, ‘phỉ thúy’, ‘bảo thạch’... những thứ quý giá ta đều biết. À còn, ta từng đọc qua nửa bài Luận Ngữ, cộng lại lặt vặt chắc cũng được hai ba trăm chữ! Ai da, không ngờ ta biết nhiều chữ đến thế!”

Nụ cười của Trình Dục Chi khựng lại một chút, sau đó kéo ta ngồi dậy: “Đệ biết chữ ít quá, phải học thêm đi.”

Ta lại ngả người xuống: “Không học đâu, biết làm gì, ta biết tính sổ là đủ rồi.”

Huynh ấy lại kéo ta dậy: “Trên thương trường, lúc nào chả phải ký kết giấy tờ, hợp đồng này nọ. Nhỡ có ai gian lận trong chữ nghĩa, có thể lừa hết tiền của đệ đấy.”

Ta giơ nắm đấm lên: “Hắn dám à! Ông đây đấm cho vỡ mặt luôn!”

Huynh ấy kiên nhẫn giảng đạo lý: “Người ta nói, ác hổ cũng khó địch nổi bầy sói. Nếu hắn cầm hợp đồng trong tay, có thể báo quan bắt đệ. Võ công đệ dù cao đến đâu cũng không địch nổi số đông. Đến lúc đó dù có trốn thoát cũng phải sống chui lủi, vậy đệ còn phát tài kiểu gì được?”

editor: bemeobosua

Mới ở cạnh vài ngày mà huynh ấy đã nắm rõ tính ta, câu đó nói ra là ta bị thuyết phục luôn. Ta quyết định đi theo học chữ với huynh ấy. Nhưng ta cũng không học không công, ta có điều kiện.

“Sau này huynh phải giặt quần áo cho ta, còn phải giặt ra cái mùi trên người huynh nữa.”

Trình Dục Chi ngạc nhiên: “Sao ta lại phải giặt đồ cho đệ?”

Ta nghiêm túc lý luận: “Ta phải học chữ, còn phải bảo vệ huynh nữa, thời gian đâu mà giặt?”

Về sau, quần áo của ta đều do Trình Dục Chi giặt, nhưng vẫn chẳng giặt ra được cái mùi đó, nên ta vẫn thích dựa vào người huynh ấy.

Dần dà, tóc tai ta cũng do huynh ấy gội và chải cho luôn. Nếu không vì hoàn cảnh đặc biệt, chắc ta cũng định để huynh ấy tắm giùm.

Từ lúc Trình Dục Chi tiếp quản việc ăn mặc chải chuốt của ta, trông ta gọn gàng hẳn. Một ngày nọ, ta soi gương, phát hiện mình thực ra trông cũng đẹp trai phết, thế là ta yêu cầu Trình Dục Chi tăng lương, lý do là: một vệ sĩ đẹp trai như ta sẽ giúp huynh ấy nở mày nở mặt. Kết quả, ta lại moi thêm được năm trăm lượng.

Cứ thế, được voi đòi tiên, nếu nói trước kia ta mới thể hiện ba phần vô lại, thì bây giờ đã lên đến chín phần rồi.

Lại là A Quý không hài lòng: “Tiểu vô lại, sao càng ngày càng quá quắt thế?”

“Huynh thì biết cái chóa gì? Trước kia ta ăn nhờ ở đậu, đương nhiên phải lễ độ một chút. Giờ ta là làm việc nhận tiền, ăn cơm bằng bản lĩnh, ta còn nịnh bợ mấy người làm gì?” Ta lườm gã, đồ chẳng hiểu sự đời, bảo sao làm phu xe mãi không thăng chức nổi.

“Hả?” A Quý há hốc miệng đứng hình, “Ngươi trước kia gọi là lễ độ với bọn ta á hả?”

Dọc đường không có chuyện gì lớn, chẳng mấy hôm đã đến Bắc Bình. Ta vẫn còn do dự có nên chia tay Trình Dục Chi không, vì huynh ấy chăm ta kỹ quá, mà ta còn chưa chọc giận được huynh ấy lần nào. Nghĩ đi nghĩ lại, ta quyết định cưỡi lừa tìm ngựa, tạm thời bám theo, đợi khi nào tìm được đường phát tài rồi hẵng c.út. Vậy nên ta cũng theo huynh ấy đến vương phủ của Yến Vương – người giàu đứng thứ tư trong thiên hạ.

Yến Vương đích thân ra tiếp huynh ấy, lúc đó ta mới biết thì ra Trình Dục Chi chính là “Diêm Vương Sầu” nổi danh giang hồ.

Nói đến cái danh Diêm Vương Sầu, đúng là vang danh tứ hải, còn nổi hơn cả Mộ Dung thế gia nhà ta. Thực ra “Diêm Vương Sầu” là để chỉ một thế gia thần y. Vì y thuật của họ cao minh đến mức Diêm Vương cũng phải đau đầu vì âm phủ thiếu người, nên giang hồ gọi họ là Diêm Vương Sầu.

Gia tộc này còn có một danh hiệu khác là “Vua không ngai”. Dù là vua chúa hay tướng quân, ai cũng phải đối mặt với sinh – lão – bệnh – tử. Trước mặt Diêm Vương, ai ai cũng bình đẳng. Một gia tộc có thể giành người từ tay Diêm Vương như vậy, hỏi thử ai mà không kính sợ, ai mà không muốn kết giao?

Thế nên bất kể là hắc đạo, bạch đạo, quan lại hay dân thường, thấy Diêm Vương Sầu đều phải lễ nhượng ba phần.

Mà người trong gia tộc này ai nấy đều cực kỳ khiêm tốn và nghiêm cẩn, toàn là bậc quân tử nho nhã, y thuật tinh thông, tấm lòng từ bi, chưa bao giờ lợi dụng y thuật để mưu cầu danh lợi. Vì vậy các nhân sĩ trong giang hồ lại càng tâm phục khẩu phục, chân thành kính trọng “Diêm Vương Sầu”.

Trong số các loại dược danh tiếng của họ, nổi tiếng nhất là “Tốc hiệu cứu tâm hoàn” – chỉ cần còn thoi thóp một hơi, nuốt viên này vào là lập tức từ quỷ môn quan quay đầu sống lại. Loại thuốc này trong giang hồ, một viên có thể bán tới mười nghìn lượng bạc, lại còn là có tiền chưa chắc mua được. Ngoài ra nhà bọn họ còn giữ vô số phương thuốc bí truyền, đều đáng giá ngàn vàng.

Mà Trình Dục Chi chính là Diêm Vương Sầu đời này. Ta không còn thấy rõ mặt hắn đâu nữa, chỉ thấy nguyên một đợt lũ vàng bạc ngân phiếu cuồn cuộn tràn về phía mình, rào rào như sóng thần.

“Trịnh Hòa, đệ làm sao thế? Sao lại chảy nhiều nước miếng vậy?” Trình Dục Chi lay lay ta. Lúc này ta mới phát hiện không biết từ bao giờ, chúng ta đã rời khỏi đại sảnh, đứng trong sân vườn phủ Yến Vương, mấy tên nô bộc trong phủ đang nhìn ta đầy kỳ quái.

“Hả? Không có gì, xìuuu~” Ta vội hít mạnh mấy hơi, nhưng nước miếng nhiều quá, hút không hết, thế là ta ghé sát vào áo trước ngực của Trình Dục Chi mà chùi sạch, còn kèm theo nụ cười nịnh nọt:

“Trình đại ca à, ta quyết định rồi, tiếp tục làm hộ vệ cho huynh, hơn nữa ta còn muốn theo huynh học y nữa. Làm hộ vệ thì một tháng huynh trả ta ba nghìn lượng, nhưng học y thì ta phải đóng học phí, đúng không? Một trăm lượng mỗi tháng. Vậy sau này mỗi tháng huynh chỉ cần trả ta hai nghìn chín trăm lượng là được, cứ như vậy nha!”
Mọi con mắt chung quanh như muốn lòi cả tròng ra ngoài, ngay cả nụ cười nhạt trên mặt Trình Dục Chi cũng khựng lại một nhịp. Ta siết chặt nắm đấm chờ sẵn — ai dám phản đối, ta giúp tròng mắt hắn bay thật luôn.

Cũng may Trình Dục Chi liếc thấy nắm đấm của ta, bèn tranh thủ gật đầu đồng ý trước khi A Quý kịp lên tiếng phản đối. Mắt mấy tên kia vẫn còn chực rơi mà tiếc nuối mãi chưa chịu quay về hốc.

(Chú thích thêm: Bắc Kinh ngày nay xưa gọi là Bắc Bình, đến đời Vĩnh Lạc dời đô mới đổi tên. Mà giờ đây Yến Vương vẫn chưa lên ngôi, nên cứ gọi là Bắc Bình.)

7. Tìm được nghề tay trái

Thế là ta thành đồ đệ của Trình Dục Chi. Phủ Yến Vương cấp cho hắn một viện hai gian, nội viện là chỗ hai chúng ta ở, ngoại viện tiếp khách và chứa A Quý.

Mỗi ngày ta theo hắn học chữ, đọc sách, học y. Nhưng rồi ta nhận ra – người ta nói quả không sai, nghề nào có người nấy, ta đây căn bản không có thiên phú làm thần y. Một quyển Hoàng Đế Nội Kinh, ta đọc lên lại y như bí kíp võ công thượng thừa, cuối cùng luyện ra được một môn công pháp tuyệt thế, còn trình độ y thuật vẫn cứ là con số không tròn trĩnh.

Nhưng dù sao thì ta cũng có chút đột phá — ta giúp Trình Dục Chi phát minh ra đủ kiểu biểu cảm mới: nào là “bất đắc dĩ”, “khóc không ra nước mắt”, v.v... Ta tin cái ngày chọc giận được hắn chắc chắn không còn xa nữa.

Sau cùng, ta từ bỏ học y, tất nhiên cũng không cho hắn khấu trừ học phí hàng tháng nữa. Giờ ta có mục tiêu mới: thu nhận Trình Dục Chi làm người của mình, như vậy tiền hắn kiếm được chẳng phải cũng thành của ta sao? Nhưng mà bọn thư sinh hay sĩ diện, đạo lý gì mà “uy vũ bất năng khuất”, nên ta phải từ từ tính kế.

Không học y nữa, lúc Trình Dục Chi nghiên cứu y thư, ta rảnh tay rảnh chân, thế là bắt đầu tìm nghề tay trái trong phủ Yến Vương kiếm thêm bạc tiêu vặt.

Trong phủ có nhiều thị vệ thường hay luận võ giao đấu, ta liền chen vào hòa mình, xúi bọn họ đặt cược phân thắng bại. Chẳng bao lâu, phong trào “đấu võ cá cược” bùng nổ khắp Yến Vương phủ. Ta đương nhiên cũng tham gia.

Lúc đầu, ta giả vờ ngu ngơ yếu ớt, chuyên khiêu chiến mấy tay hàng ba hàng bốn, trận nào cũng thua, thua đến mức ai cũng tin ta là tên vô dụng. Rồi ta đột nhiên gửi thư thách đấu với tay cao thủ số một phủ Yến Vương, đem toàn bộ gia sản cược vào chính mình thắng.

Ai cũng cho rằng ta điên rồi, tự rước họa vào thân, thế là đổ hết bạc vào cửa đối phương. Tỷ lệ cược nghiêng về ta tới mức 1 ăn 100.

Đến ngày tỷ thí, cả phủ đều chen nhau tới xem ta làm trò hề — nào ngờ, ta chỉ dùng năm phần công lực đã đè bẹp đối thủ.

Ngày hôm đó, ta thu ngân phiếu đến mỏi tay, mấy tên thị vệ cứ tưởng mình sẽ ôm bạc về, không ngờ bị ta dọn sạch túi. Tối đó ta ngủ luôn trên đống ngân phiếu, thơm mùi bạc đến tận trong mộng.

Tiếc là vui quá hóa buồn, do liên quan đến số tiền quá lớn nên kinh động đến Yến Vương. Ngài đích thân tra xét vụ việc.

Nể mặt Trình Dục Chi, Yến Vương không bắt ta tống vào lao ngay, mà chỉ cho gọi ta đến để “huấn thị”. Ngài liệt kê một tràng tội trạng của ta — nào là tổ chức đánh cược trái phép, làm rối kỷ cương trong phủ, làm lòng người dao động, có dấu hiệu lừa đảo, vân vân… Rồi kết luận: số tiền ta thắng được là tài sản bất hợp pháp, cần phải nộp lại toàn bộ!

Vừa nghe tới chuyện phải nộp tiền, ta lập tức sốt ruột, nghiêm mặt lý lẽ hùng hồn:
“Ta đây làm ‘cháu ngoan’ bao nhiêu lâu, còn vất vả diễn một màn đánh nhau long trời lở đất mới moi được ít bạc, cớ sao phải giao nộp chứ?”

Yến Vương khuyên nhủ ta:
“Ngươi kiếm tiền kiểu này chẳng thấy cắn rứt lương tâm sao? Mấy tên thị vệ còn phải nuôi vợ nuôi con, nếu ngươi trả lại bạc, họ nhất định sẽ mang ơn ngươi.”

Ta hừ một tiếng, ngửa mũi lên trời khinh khỉnh:
“Ta cần họ mang ơn làm gì? Mấy cái tiếng tốt đó có ăn được đâu. Cái gì ta muốn, ta phải cướp được mới sướng, ai thèm quan tâm có cắn rứt hay không!”

Yến Vương bỗng nhiên phá lên cười, vỗ vai ta:
“Tốt! Ngươi đúng là tiểu nhân chân chính, bản vương thích! Thôi được, số tiền đó cứ giữ lấy, nếu không phải mấy tên kia tham lam trước thì đâu rơi vào bẫy của ngươi. Cứ xem như cho họ một bài học. Nhưng mà từ nay về sau không được đánh bạc nữa, võ nghệ của ngươi cao cường vậy, suốt ngày rảnh rỗi không phải uổng phí sao? Theo bản vương làm thị vệ đi.”

Ta lập tức hỏi thẳng lương bổng:
“Thế thì ngài định trả ta bao nhiêu? Sư phụ ta trả ta mỗi tháng ba ngàn lượng bạc đấy.”

Yến Vương lại cười sằng sặc:
“Tiểu tử ngươi thật là độc, ngay cả với sư phụ cũng không nương tay, vặt trụi lông hắn. Nhưng bản vương không trả nổi ngần ấy bạc. Theo bản vương sẽ được thứ còn quý hơn bạc—là quyền lực.”

Ta xua tay:
“Không cần! Ta chỉ thích tiền thôi. Bây giờ làm tham quan cũng bị lột da, ta cần quyền làm gì chứ?”

Nghĩ ngợi một chút, ta bổ sung:
“Hay là ngài cho ta một tấm kim bài miễn tử, cho phép ta tham nhũng, ta sẽ theo ngài làm việc.”

Yến Vương cười tới nỗi suýt nghẹt thở, gật đầu đồng ý:
“Chỉ cần ngươi ở dưới cánh của bản vương, bản vương bảo đảm ngươi không chết được. Nhưng đừng có làm quá đáng.”

Ta cười híp mắt:
“Tất nhiên, tất nhiên! Ngài cứ yên tâm, ta cũng lười gây chuyện, nên chắc chắn sẽ tham mà chẳng ai phát hiện. Có điều tiền của sư phụ ta vẫn phải kiếm, nên ta không làm toàn thời gian được, chỉ làm thêm thôi.”

Yến Vương nhìn ta cảm khái:
“Không biết sư phụ ngươi ở đâu moi ra được báu vật như ngươi, thật là vô liêm sỉ… nhưng lại hợp ý bản vương. Vậy thì cho phép ngươi làm bán thời gian.”

Thế là ta trở thành thị vệ bán thời gian của Yến Vương. Bình thường thì ta vẫn ở với Trình Dục Chi, lúc Yến Vương xuất phủ mới theo hộ giá. Do ta hộ vệ quá xuất sắc, Yến Vương ngày càng coi trọng ta, ta cũng nhờ đó trở thành tâm phúc bên người hắn. Yến Vương bảo loại “tiểu nhân thật lòng” như ta dễ xử lý hơn đám “quân tử giả dối”, chỉ cần thỏa mãn điều kiện của ta là yên tâm giao việc.

Một lần, ta theo Yến Vương tuần tra, ở ngoài phủ tận hơn chục ngày. Được Yến Vương ngầm cho phép, ta tranh thủ chó cậy thế chủ, gõ không ít đầu người, kiếm được một khoản kha khá.

Trở về phủ, ta không như mọi lần vội vàng đếm tiền, mà lập tức nhào đến ôm lấy Trình Dục Chi, dúi đầu vào ngực hắn mà hít lấy hít để. Rời xa mùi hương của hắn hơn chục ngày, ta cứ thấy người mình nó sai sai, đến cả gõ đầu kiếm tiền cũng chẳng còn hào hứng.

Hôm ấy ta cứ như con cún nhỏ, theo sau hắn hít tới hít lui. Tối đến vẫn thấy chưa đã, ta nhảy thẳng lên giường hắn đòi ngủ cùng.

Hắn nghiêm mặt từ chối:
“Không được, chuyện này không hợp lễ nghi.”

Lần đầu tiên hắn từ chối ta, ta lấy làm lạ, liền cãi:
“Nam nhân với nhau ngủ cùng thì có sao?”

Hắn hơi đờ ra một chút:
“Ngươi là nam nhân?”

Ta nổi đóa, đập tay vào ngực quát:
“Ngươi dám coi thường lão tử?! Đừng tưởng ngươi là sư phụ mà ta không dám đánh! Nói cho ngươi biết, ta thích nhất là bắt nạt sư phụ phản tổ tông! Không tin thì đấu thử xem, ai đánh thắng người đó mới là nam nhân!”

Hắn nhất định không chịu đánh nhau cũng không chịu ngủ cùng. Quả đúng là thứ đầu óc cứng như đá! Đọc sách riết mà ngu ra!

Ta hết kiên nhẫn, điểm huyệt hắn, hỏi:
“Ngươi muốn nằm đơ như xác chết cả đêm hay là muốn có thể trở mình thoải mái?”

Hắn vẫn cứng đầu kiên trì giữ “chí khí không thể bị khuất phục”. Đừng mong ta mềm lòng! Thế là ta thật sự để hắn nằm cứng đơ như khúc gỗ cả đêm, còn ta thì ôm “cây cột người” ngủ ngon lành khò khò.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A