Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 5 - [FULL] Bùn loãng cũng có thể trát tường!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Người không biết nổi giận
Ta và Trình Dục Chi đúng là một trời một vực!

Nếu ta là quạ đen, hắn chính là thiên nga.
Nếu ta là bùn lầy, hắn là tuyết trắng.
Nếu ta là Dạ Xoa, hắn chính là Bồ Tát.
Nếu ta là người bị ghét nhất thế gian, thì hắn là người được yêu quý nhất trần đời!

Trên đường, ta lừa gạt giở trò, chuyện xấu gì cũng làm; hắn lại cứu người giúp đời, việc thiện không thiếu.

Ta thường thừa nước đục thả câu, hắn lại đưa than sưởi ấm giữa ngày tuyết rơi.
Ta quen lấy oán trả ơn, hắn lại luôn dùng đức báo oán.

editor: bemeobosua

Đã vậy, tính tình hắn còn tốt đến phát bực! Ta có đưa ra yêu cầu vô lý cỡ nào, hắn cũng gật đầu đồng ý, không hề tức giận!

Mỗi lần ăn cơm, ta đều không khách khí gọi món đắt nhất, hắn chẳng nói tiếng nào, trả tiền vẫn mặt mày vui vẻ. Ngược lại A Quý nhìn không nổi, tức đến độ đứng bên lầm bầm: “Cái này cũng muốn ăn, cái kia cũng phải ăn, đời này còn cái gì ngươi không ăn không?”

Ta lè lưỡi làm mặt xấu: “Có chứ, ta không ăn lỗ, không ăn khổ.”
Trình Dục Chi lại hiền lành nói với A Quý: “Đệ ấy còn đang tuổi lớn, ăn nhiều một chút cũng tốt.”

Ta cười toe với hắn, mấy hôm trước vừa rụng cái răng sữa cuối cùng, răng mới chưa mọc, trong miệng còn một lỗ đen thui chiếu thẳng vào mặt hắn. Hắn cũng cười theo.

Đây là lần đầu tiên ta thấy hứng thú với một thứ ngoài tiền. Trước giờ chưa có ai mà ta không chọc cho nổi điên được cả. Làm sao mới khiến Trình Dục Chi nổi giận đây? Ta tò mò đến mức ngứa cả gan.

Ta bắt đầu thi triển đủ trò xấu xa để thử hắn: lăn người đầy bùn rồi chà vào áo hắn, bỏ bã đậu tẩy ruột vào trà của hắn, lúc hắn ngủ thì lấy mực vẽ con rùa lên trán hắn…

Kết quả: áo bẩn thì thay, trà có mùi thuốc thì đổ (hắn là đại phu, ngửi một cái là biết liền), trán có rùa thì rửa sạch… Tóm lại là không hề nổi giận. Bó tay! Ta dùng hai tay nhấc chân mày hắn lên, cố gắng nặn ra một bộ mặt đang tức, nhưng nhìn vẫn giống… đang cười!

Sau đó, một hôm ở khách điếm, ta đi xong nhà xí trở về thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa hắn và A Quý.

Phải nói rõ một chuyện: tình trạng cơ thể của ta đặc biệt, nên việc đi vệ sinh cũng rất quan trọng. Các trưởng bối trong nhà từ lâu đã có chuẩn bị ứng phó. Bà nội ta từ nhỏ đã giáo huấn ta tư tưởng đúng đắn, từng dạy rằng: “Ba niềm vui lớn trong đời là đánh rắm vang, đi ẻ nhanh, mang giày rộng.”

Dưới sự giáo dục tư tưởng ấy, mẫu thân ta đã thành công huấn luyện cho ta tốc độ đi nhà xí như sấm chớp.

Cho nên, trong khi hai người kia còn tưởng ta đang đi xa lắm, thì thực chất ta đã đứng ngay ngoài cửa… nghe trộm rồi.

Ta nghe thấy A Quý hỏi:
“Công tử, sao ngài lại cứ nhịn tên tiểu vô lại kia vậy?”

Trình Dục Chi vẫn mỉm cười, nói:
“Ngươi không thấy hắn vô lại mà đáng yêu sao? Ta chỉ muốn xem một người có thể vô lại đến mức nào.”

Hóa ra lòng hiếu kỳ ai cũng có, không riêng gì ta.
Thế là ta cứ thế mà ăn chực uống nhờ Trình Dục Chi, còn A Quý thì chưa bao giờ nở nổi một nụ cười với ta. Hắn ta cứ chờ lúc Trình Dục Chi không để ý là định đánh ta, nhưng kết quả lại chẳng ra sao.

Cú đấm của hắn còn chưa tới nơi, ta đã gào thét ăn vạ, đồng thời len lén điểm huyệt hắn, khiến hắn giữ nguyên tư thế ra đòn. Chờ ánh mắt của Trình Dục Chi vừa liếc qua, ta lập tức giải huyệt, bay ngược ra sau như thể vừa bị đánh bay. Thế là Trình Dục Chi nghiêm mặt mắng hắn một trận, lại còn mang rượu ngon đồ ngon ra mời ta để “bồi thường tổn thất”.

A Quý bị đày ra ngoài cửa, gặm bánh bao nguội mà mặt mày tối sầm, lẩm bẩm:
“Yêu nghiệt! Thật là yêu nghiệt!”

Còn ta, đặc biệt thích mùi hương trên người Trình Dục Chi. Một mùi thơm nhàn nhạt, ấm áp, xen lẫn chút mùi thuốc.

Mỗi lần ngồi xe mệt rồi, ta lại gối đầu lên đùi huynh ấy, ngửi mùi đó mà ngủ. Mà huynh ấy chưa bao giờ nói gì.

Chúng ta đi được mười mấy ngày thì đến một khe núi, gặp phải bọn cướp. Ngoài xe bọn ta ra còn có mấy nhóm người khác cũng bị chặn lại.

Tên đầu đảng vung đao hét lớn:
“Nghe đây! Đường này là do gia ta mở, cây này là do gia ta trồng, muốn đi qua thì để lại lộ phí!”

Mọi người sợ đến run như cầy sấy, chỉ có Trình Dục Chi là vẫn thản nhiên như không.
Còn ta thì đương nhiên là sợ… mới lạ. Đây là cơ hội phát tài mà!

Ta nhảy khỏi xe, “vút” một tiếng bắn ra một chiếc lá, găm thẳng vào đao của tên cướp đầu sỏ. Cả bọn cướp và dân thường đều há hốc mồm, khiếp vía.

Ta bắt đầu mặc cả, đòi mỗi người ba mươi lượng để thuê ta đánh đuổi bọn cướp.
Họ bảo đắt quá, từ chối. Ta vung tay nói với bọn cướp:
“Cướp đi, nhanh nhanh lên, nhớ đừng giết người, lão tử sợ máu.”

Bọn cướp lại bắt đầu do dự, không dám manh động. Ta hối thúc:
“Mau cướp đi chứ, không cướp người ta thì lát nữa lão tử cướp các ngươi kiểu gì?”

Tên đầu sỏ cẩn trọng hỏi:
“Vậy… sao ngài không cướp bọn họ luôn cho xong?”

Ta trợn mắt:
“Ngươi hiểu cái chóa gì? Lão tử mà trực tiếp cướp người ta thì chẳng khác nào là cường đạo? Thấp hèn biết bao! Lại còn bị quan phủ truy nã, phiền phức lắm! Nhưng nếu ta cướp bọn ngươi, thì là trừ hại cho dân, không khéo còn được thưởng. Hiểu chưa? Đừng lắm lời, cướp mau!”

Nói rồi, ta vỗ một chưởng lên tảng đá bên cạnh — “Ầm” một tiếng, đá hóa thành bột mịn.

Bọn cướp run như cầy sấy. Có tên tính bỏ chạy, ta “vút vút vút” bắn mấy viên sỏi ra, điểm huyệt chúng ngay tại chỗ. Rồi nghiêm mặt quát:

“Bảo cướp mà không cướp, định đùa giỡn lão tử à? Làm chuyện gì mà nửa vời thì nên đi bán chè đi!”

Đám người bị cướp giờ mới vỡ lẽ, cử một đại diện ra nói:
“Thiếu hiệp, chúng tôi quyết định thuê ngài!”

Ta vỗ vai hắn khen ngợi:
“Thế mới phải chứ! Một người phong độ ngời ngời như ngài, ba mươi lượng là quá hời rồi. Mau đưa ngân phiếu đây, ta bắt đầu làm việc.”

Ta tung nắm sỏi ra, bọn cướp lập tức ngã rạp. Nhìn mặt mũi tên đầu sỏ, ta hỏi tên họ — ô hô, số ta đỏ như son, hắn đúng là tên tội phạm bị quan phủ treo thưởng năm trăm lượng!

Ta nhận lấy ngân phiếu từ tay dân chúng, đếm kỹ càng — không sai. Ta phất tay:
“Đi đi, về nhà ngủ sớm, đừng lang thang nữa.”

Đám người vội vội vàng vàng chạy mất hút.
Ta giấu ngân phiếu vào thắt lưng, lấy ra một lọ thuốc, bóp miệng từng tên cướp nhét thuốc vào, sau đó cởi đai lưng của chúng, rồi giải huyệt. Nhân tiện ta cũng tranh thủ lục soát, kiếm thêm mấy chục lượng bạc.

Bọn cướp lấm lét kéo quần nhìn ta, chẳng tên nào dám động đậy.

Ta tuyên bố:
“Vừa rồi cho các ngươi uống là thuốc độc. Giờ, ngoan ngoãn theo xe bọn ta, đợi lão tử bán các ngươi cho quan phủ xong sẽ đưa giải dược.”

Ta quay lại xe, Trình Dục Chi mặt không đổi sắc, bảo A Quý khởi hành. A Quý vừa quất roi, vừa lẩm bẩm:
“Yêu nghiệt… đúng là yêu nghiệt…”

Phía sau xe là một đoàn người lếch thếch, vừa kéo quần vừa chạy theo.
Trình Dục Chi hỏi ta: “Đệ lấy độc dược từ đâu ra?”

Ta đáp: “Lục trong hòm thuốc của huynh đó, hình như tên là Thiên Bảo Hoàn gì đấy.”
Hắn cười cười: “Thuốc đó là thuốc an thai cho nữ nhân.”

Ta nhún vai: “Thì kệ, miễn không chết người là được.” Rồi ta gối đầu lên đùi Trình Dục Chi, duỗi tay ra nói: “Trình đại ca, huynh với A Quý thiếu ta sáu mươi lượng, tính sổ cho rõ ràng đi.”

Trình Dục Chi khẽ cười, móc ra một tờ ngân phiếu vỗ vào tay ta, ngón tay vừa khẽ lướt qua cổ tay ta thì dừng lại, kế đó liền nắm chặt lấy.

Ta để mặc hắn nắm, cười đểu: “Huynh mà định bắt mạch ta thì đừng phí sức, mạch môn của ta bị ta luyện mất rồi.”

Ánh mắt hắn lướt qua, thâm sâu khó dò, nhưng rồi buông tay. Ta cũng không nghĩ nhiều về ánh nhìn đó, bởi vì lúc này ánh mắt ta đã bị ngân phiếu hút mất rồi – ba ngàn lượng!

Ta lục túi áo, đếm đi đếm lại, cộng cả số mới kiếm được, cũng chỉ có năm trăm lượng. Ta đành tìm tờ đó trả lại: “Không phải ta muốn ăn chặn của huynh, mà là ta không có tiền lẻ.”

Hắn bật cười: “Thôi, coi như ta thuê đệ làm hộ vệ.”
Ta liền nhét lại ngân phiếu vào người, nghiêm túc tuyên bố: “Nói rõ trước nha, thuê ta đắt lắm đó. Chỗ tiền này chỉ đủ thuê ta đến Bắc Bình, đến nơi là đường ai nấy đi.”
Hắn gật đầu cười nhẹ: “Được, nghe theo đệ.”

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A