Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 12 - [FULL] Miệng với tay tôi cũng xuyên không luôn rồi!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Mẹ kể với tôi, sau khi ông ngoại qua đời, ban đầu chỉ có mình mẹ đứng ra quản lý sản nghiệp ông để lại. Về sau, ba bắt đầu tham gia, từ “giúp một tay” biến thành “tay chiếm hữu”.

Giữa đôi mắt mệt mỏi của mẹ thấp thoáng vẻ đau lòng:
“Bao năm sống với ba con, ông ấy chưa từng có trò mèo nào bên ngoài, cũng chỉ có duy nhất một đứa con gái.
Mẹ nghĩ, dù sao sau này toàn bộ gia sản này cũng là để lại cho con gái chúng ta, cho nên mới mắt nhắm mắt mở, nghĩ rằng hồ đồ một chút cũng chẳng sao.
Suýt nữa thì tiện cho đám người khốn kiếp đó, để con gái ruột của mẹ phải chịu khổ bên ngoài.”

Bà siết chặt tay tôi, ánh mắt kiên định:
“Mọi việc sau này cứ để mẹ lo, mẹ sẽ trải đường sẵn cho con đi.”

Câu cuối cùng, giọng mẹ đặc biệt dứt khoát.
Sau đó mẹ mời thầy về dạy tôi quản lý kinh doanh.
Trong lúc tôi đang vật lộn với mớ "thiên thư" ấy thì mẹ cũng âm thầm sắp xếp cho tôi một đối tượng liên hôn.

Thế là đùng một cái, tôi có vị hôn phu từ trên trời rơi xuống.
Người đó là ngưới thừa kế của nhà họ Thẩm, Thẩm Hoài Cảnh.
Cũng chính là người hôm sinh nhật đã kéo Giang Diệc lên khỏi hồ bơi.

Tôi vừa định mở miệng từ chối, thì “tay” run lên một cái, “miệng” đã nhanh hơn tôi một bước:
“Con nghe lời mẹ hết.”

Mẹ bảo tôi và Thẩm Hoài Cảnh ra vườn đi dạo.

Vừa bước chân ra ngoài, anh ta lập tức thu lại nụ cười, hừ lạnh một tiếng:
“Chỉ là liên hôn gia tộc thôi, cô đừng ôm ảo tưởng gì không nên có.”

Ồ, lại thêm một tên “nam nhân bình thường” mắc bệnh tự luyến nặng đây.

Tôi đang định bật lại thì “miệng” đã nhanh hơn:
“Tôi hiểu rồi.”

Ánh mắt Thẩm Hoài Cảnh nhìn tôi càng thêm khinh bỉ:
“Hôm đó ở hồ bơi, lần đầu chị cô bị đẩy xuống tôi không nhìn thấy, nhưng lần thứ hai thì tôi tận mắt thấy là cô đẩy.”

Tôi không phủ nhận.
Lần thứ hai Giang Diệc bị đẩy xuống hồ, đúng là tôi làm.

Thẩm Hoài Cảnh nói tiếp:
“Loại phụ nữ như cô, tôi gặp nhiều rồi. Khuyên cô một câu, sau này nên biết giữ mình, đừng để bị người khác nắm thóp, kéo theo tiếng xấu cho tôi và nhà họ Thẩm.”

Nói xong liền sải bước rời đi, dáng vẻ như sợ ở gần tôi thêm một giây sẽ bẩn người.
Tôi tức tối chất vấn cô gái xuyên đến trong người mình:
Vừa rồi sao lại không cho tôi chửi lại hắn?

editor: bemeobosua

“Miệng” trả lời:
“Bảo bối à, Thẩm Hoài Cảnh chính là nam chính của cuốn tiểu thuyết này, có thể khiến nhà họ Giang lạnh lẽo phá sản bất cứ lúc nào.”

“Gì mà nghiêm trọng vậy?” Tôi bán tín bán nghi.

Nhưng “miệng” nói đầy chắc chắn:
“Bảo đừng mà không tin. Trong truyện nữ tần, thường là nữ chính mạnh thì nam chính còn mạnh hơn. Hào quang của nam chính lúc nào cũng chói lòa hơn cả nữ chính. Thế nên tuyệt đối không thể xem thường Thẩm Hoài Cảnh.

‘Tay’ còn nói, hôm sinh nhật thấy ánh mắt giữa anh ta và Giang Diệc đầy mờ ám, chắc là đã quen nhau từ trước.

Nam chính là kiểu bá tổng độc sủng tiểu kiều thê thì lúc nào cũng có thể vì nữ chính mà không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí kéo theo vô số người vô tội ch.ết chung. Vậy nên mới có hàng loạt truyện nữ phụ phản công và tiểu nhân vật báo thù sau này đó.

Chúng ta phải tra kỹ thông tin nhà họ Thẩm và Thẩm Hoài Cảnh, rồi mới quyết định bước đi tiếp theo.
Ba chúng ta hợp sức, nhất định có thể phản công thành công.”

Tôi gật đầu mạnh như gà mổ thóc.
Nói làm là làm.

Tập đoàn Thẩm thị khởi nghiệp từ bất động sản, sau đó mở rộng sang dược phẩm và thực phẩm, vốn mạnh, nền vững, bối cảnh sau lưng lại sâu không thấy đáy.
Muốn lay động cây cổ thụ ấy, còn khó hơn lên trời.

Nhưng mà chỉ cần là người làm, không gì là không thể.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A