Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 11 - [FULL] Miệng với tay tôi cũng xuyên không luôn rồi!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Mẹ ruột của Giang Diệc, An Tình, chính thức bị khởi tố.
Ba tôi và Giang Diệc chẳng có bất kỳ hành động gì.
Ngược lại, người duy nhất đến trại giam thăm bà ta… lại là tôi.

Phòng thăm gặp, tôi ngồi xuống bên ô cửa nhỏ, cầm ống nghe lên.
An Tình trừng trừng nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng, như thể muốn khoan một cái lỗ xuyên qua người tôi.

Tôi mỉm cười nhàn nhạt:
“Chào mẹ Giang Diệc. Giang Diệc không chịu đến thăm bà, nên tôi thay cô ấy đến đây.”

Bà ta gào lên:
“Đồ bạch nhãn lang! Nếu không phải vì mày, tao có bị nhốt ở đây không?”

“Miệng” tôi lên tiếng thay tôi:
“Phải rồi, tôi là bạch nhãn lang đấy. Bà đánh đập tôi bao nhiêu năm trời, tôi chỉ để bà phải ngồi tù, chứ không ngược đãi lại… như vậy mà còn chưa đủ xứng danh bạch nhãn lang sao?”

Bà ta hừ lạnh, ánh mắt nhìn tôi như tẩm độc.

“Miệng” tôi nói tiếp:
“Người ta có câu: nợ mẹ để con trả. Giang Diệc là con ruột của bà, bà nợ tôi, tôi hoàn toàn có thể đòi từ cô ta.”

Bà ta giận dữ đến nỗi mắt trợn trừng, tay đấm mạnh xuống bàn:
“Mày định làm gì con tao?!”

“Làm gì vậy? Ngồi xuống đi!” – viên cảnh sát canh gác lên tiếng cảnh cáo.

Tôi vẫn cười nhàn nhã:
“Bà lo cho nó như vậy, nhưng nó lại ước gì bà ch.ết sớm một chút cho sạch sẽ, để có thể đường hoàng biến ba mẹ tôi thành ba mẹ nó.”

Bà ta như bị dội gáo nước lạnh, cuối cùng cũng chịu hạ giọng:
“Tội tôi phạm phải, không liên quan đến con gái tôi.”

Tôi vẫn giữ nụ cười nhạt:
“Phải, đúng, chính xác… vì con gái ruột của bà giờ còn chưa biết đang ở đâu.”

Bà ta sững người, mắt mở to, bất an hiện rõ trong đáy mắt:
“Mày… mày nói vậy là sao?”

Tôi tốt bụng đặc biệt:
“Bởi vì người biết tráo con, không chỉ có mình bà đâu. Năm xưa bà tráo tôi để con gái bà được sống sung sướng trong nhà giàu… nhưng cũng có người khác nghĩ y như bà.”

Bà ta mềm nhũn, ngã ngồi xuống ghế, miệng lẩm bẩm không tin nổi:
“Không thể nào… mày lừa tao…”

Tôi thì nhất định phải dội thêm gáo nữa:
“Nếu không thì tại sao Giang Diệc và ba lại bỏ mặc bà sống ch.ết? Cô ta lại dám leo lên giường ba tôi?”

Bà ta như bị sét đánh, mặt trắng bệch:
“Không… không thể nào là sự thật…”

Lúc ấy, viên cảnh sát đưa cho bà ta tập tài liệu tôi mang theo.

Tôi nói rõ:
“Đây là bản xét nghiệm ADN Giang Diệc lén đi làm. Cô ta không phải con ruột của ba tôi. Ba tôi biết chuyện, nhưng không biết có vụ tráo đổi lần hai, chỉ tưởng là bà cắm sừng ông ấy, nên mới bảo rằng: ‘Bà vốn dĩ là gái bán d,â,m.’”

“Láo toét!” – bà ta lại đập bàn, lập tức bị cảnh sát quát:
“Im lặng!”

Bà ta kích động hét lên:
“Từ khi quen ông ta, tao chỉ có mình ông ấy! Ông ta nói sẽ cưới tao … nhưng cuối cùng vẫn cưới con tiện nhân mẹ mày! Mẹ mày có gì hơn tao chứ? Cùng lắm chỉ có mấy đồng tiền thối!”

Tôi bình thản dập máy.
“Miệng” tôi nhếch mép:
“Câu cần nghe cũng moi ra được rồi.”

Đúng vậy. Phần còn lại… đến lượt mẹ tôi ra tay.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A