Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 10 - [FULL] Người rừng à, tôi là dân chuyên nghiệp đấy!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước

10.

Tổ chương trình cũng có tâm lắm, phát túi vật tư đầy đủ, các công cụ cơ bản đều không thiếu thứ gì.
Tuy nói là ghi hình ngoài thiên nhiên, nhưng nhìn quanh thì nơi này cũng chẳng phải rừng sâu núi thẳm gì.

Tôi tham lam hít sâu một hơi không khí trong lành giữa núi rừng, ẩm ướt, thoang thoảng vị mằn mặn của đất và cây cỏ.
Tinh thần sảng khoái, tâm trạng cũng vui vẻ lạ thường.
Một cơn thôi thúc trào dâng từ tận sâu linh hồn, khiến tôi rất muốn cởi sạch quần áo, rồi vừa cười lớn vừa hét vang, nhảy nhót, chạy băng qua rừng núi.

Nhưng ngặt nỗi quanh đây còn có máy quay giấu kín và cả Tần Châu Minh đang đứng bên cạnh, nên tôi đành phải cưỡng chế bản năng hoang dã của mình lại.
Nhất định, một thời gian nữa tôi phải dành riêng một chuyến, vào rừng nguyên sinh, để bung xõa hoàn toàn.

editor: vivi

Có lẽ vì nhận ra biểu cảm trên mặt tôi, Tần Châu Minh quan tâm hỏi:
“Em đói rồi à? Muốn ăn gì không? Tổ chương trình chuẩn bị bánh quy nén vị đậu phộng và hành lá, em muốn ăn vị nào?”
Rừng núi có bao nhiêu thứ ngon lành như thế, ai lại đi ăn bánh quy nén chứ?

Tôi lắc đầu đầy huyền bí, định bụng sẽ trổ tài một phen cho Tần Châu Minh và cả khán giả mở mang tầm mắt.
“Trước tiên phải ra bờ suối, tìm nước là ưu tiên hàng đầu.”

Trên đường đi, tôi còn không quên nhặt một ít cành khô.
Thấy một tổ chim trên cây, tôi hứng thú gỡ ba lô xuống, ném đống cành khô cho Tần Châu Minh giữ, rồi nhanh nhẹn trèo lên cây.
“Em định làm gì đấy?”

“Có tổ chim kìa, có thể nấu canh trứng!”
“Ở Khê, khoan đã, đừng lấy vội!”
Tần Châu Minh biến sắc, vội cao giọng ngăn tôi
“Lỡ đâu là động vật được bảo vệ thì phiền to đấy!”

Tôi lập tức rụt tay về.
Đúng rồi, giờ tôi là người rồi mà.
Khỉ móc tổ chim thì không phạm pháp, chứ người mà móc tổ chim là có khi phải chịu trách nhiệm hình sự luôn đó.

Tôi luyến tiếc nhìn ba quả trứng chim béo tròn trong tổ, sau đó ấm ức trượt xuống khỏi cây.
Nhưng ở gốc cây lại có niềm vui bất ngờ, dưới này mọc lên một cụm nấm dại tươi ngon.
Chỉ cần tưởng tượng đến mùi thơm ngậy của nấm là nước bọt tôi đã bắt đầu tiết ra.
Nấm dại ngon hơn bánh quy nén gấp trăm lần!

Tôi ôm nấm trong lòng đầy trân quý, hai đứa nhanh chóng đi đến bờ suối, chọn một chỗ bằng phẳng, kín gió để hạ trại.
Tần Châu Minh đang nhóm lửa bên bờ sông.
Tôi thấy nước không sâu, bèn vót một cây giáo nhọn, xắn quần lên, lội xuống sông đi xiên cá.

Trong rừng sâu, tán cây chồng chất tầng tầng lớp lớp, ánh sáng bị che khuất gần hết, trời đã dần ngả tối.
Chỉ có bên bờ sông là quang đãng, nhìn rõ được cảnh hoàng hôn buông xuống.
Dòng nước róc rách phản chiếu ánh chiều tà, tựa như lớp cát vàng lấp lánh đang chảy xuôi.

Dưới ánh tà dương, tôi với Tần Châu Minh ngồi quanh đống lửa, chén cá nướng và nấm nướng ngon lành.
Ngọn lửa nhảy nhót không yên, tham lam nuốt lấy từng khúc củi khô.
Tần Châu Minh lại đưa cho tôi một con cá nướng nữa, giọng như đang khoe chiến tích:
“Sao nào? Thêm tiêu rừng vào có phải ngon hơn hẳn không?”

Đầu lưỡi bị cay đến nóng ran, tôi há miệng thở dốc:
“Lưỡi em đau rồi nè...”
Những loại quả này, để phòng động vật ăn mất, đã tiến hóa thành vị cay gây bỏng rát để tự vệ.
Thật sự là... chỉ có loài người các anh mới dám ăn mấy thứ này thôi đó.

Tuy nhiên, cá nướng thêm tiêu rừng quả thật thơm ngon tê cay, khiến tôi cũng dần dần không dừng lại được.
Ăn uống no nê xong, tôi còn dắt Tần Châu Minh đi hái ít trái cây rừng để tráng miệng, tiện thể để dành một phần làm bữa sáng ngày mai.
Xét thấy ven sông dễ có dã thú xuất hiện, bọn tôi quyết định thay phiên nhau thức canh đêm.

Tôi cuộn mình trong túi ngủ, dưới ánh lửa lấp lóa lén lút nhìn nghiêng gương mặt tuấn tú của Tần Châu Minh.
Đẹp trai thì có đẹp trai đấy, nhưng nhìn kiểu nho nhã yếu đuối, không phải gu của tôi.
Trước khi ngủ, tôi vẫn không yên tâm dặn dò một câu:

“Nếu có nguy hiểm thì gọi tôi dậy nhé. Mà nếu anh thấy sợ quá, cũng có thể gọi tôi dậy sớm một chút.”
Thậm chí còn giơ tay ra đập đập vai mình, ra chiều cổ vũ:
“Đừng cố gồng, vì điểm mạnh của anh… chính là ở chỗ này nè.”

Tần Châu Minh nhìn tôi đắm đuối, chống cằm cười bất đắc dĩ:
“Được rồi được rồi! Ngủ ngon nhé, ‘sức mạnh’ của tôi.”

11.

Tôi tỉnh dậy để thay ca canh đêm cho Tần Châu Minh, vừa ngẩng đầu vừa lơ đãng đếm sao trên trời, vừa suy ngẫm những vấn đề mà thời còn làm khỉ tôi chưa từng nghĩ tới:
Tôi là ai? Tôi từ đâu tới? Tôi sẽ đi về đâu? Bản chất của thế giới là gì?
Tôi đắm chìm trong triết lý vũ trụ mà hoàn toàn không hay biết, lúc này phòng livestream của tôi đã chật kín người xem, nhiệt độ bùng nổ, đè bẹp tổ chương trình sinh tồn bên kia.

【Tổ sinh tồn bên kia chán ch/ết đi được, vẫn là tổ "sinh hoạt" bên này coi đã mắt.】

【Không phủ nhận là Tống Nhạc Nghiên rất rành mấy trò sinh tồn, nhưng Liễu Tại Khê bên này y như một người rừng đích thực vậy.】

【Bên kia hai ông nam chính vừa gay lọ vừa kéo chân sau, Tống Nhạc Nghiên phải gồng gánh cả team, mắt thì cứ phải nhìn mấy thứ ô nhiễm, trông cô ấy sắp suy sụp đến nơi rồi.】

【Cảm giác CP đâu phải thứ có thể gượng ép mà ra, mong mọi người hiểu cho. Thế nên vẫn là Tần Châu Minh và Liễu Tại Khê dễ "ship" nhất, giống như thanh niên tri thức ngại ngùng và cô thôn nữ bá đạo.】

【Giới giải trí nước mình cũng có Robinson và Thứ Sáu của riêng* rồi nhé!】

("Robinson và Thứ Sáu của riêng" đề cập đến mối quan hệ giữa Robinson Crusoe và nhân vật Thứ Sáu trong tiểu thuyết nổi tiếng của Daniel Defoe, "Robinson Crusoe". Thứ Sáu là một thổ dân châu Phi được Robinson cứu sống và sau đó trở thành bạn đồng hành, người giúp Robinson thoát khỏi sự cô đơn trên hòn đảo. Robinson đặt tên cho anh ta là "Thứ Sáu" vì ngày anh ta được cứu thoát. )

【Liễu Tại Khê thật sự không có thoái hóa tổ tiên đấy chứ? Khả năng leo trèo của loài người bây giờ mạnh vậy luôn à?】

【Kết hợp với đoạn video đu dây leo trước đó, đề nghị chị tôi đi bệnh viện khám gấp đi, lỡ đâu thật sự đang thoái hóa thành khỉ thì sao!】

【What the...! Tống Nhạc Nghiên bỏ rơi hai ông "đam mỹ sống" kia lại giữa rừng, tự mình rút lui rồi kìa!】

12.

Có lẽ cảm thấy ngồi hưởng sái mãi cũng không phải đạo, Tần Châu Minh lẽo đẽo theo sau tôi, năn nỉ tôi dạy anh ta bắt cá.
Tôi chọn lấy một cành cây vừa tay, thoăn thoắt gọt giũa, làm cho anh ta một chiếc xiên cá mới toanh.

Tôi dắt anh ta lội xuống sông, nhẹ giọng chỉ dẫn bí quyết bắt cá:
“Đứng vững rồi thì đừng di chuyển nữa, mở to mắt ra, quan sát kỹ. Phát hiện cá bơi đến, phải đoán trước vị trí, ra tay thật nhanh!
“Như thế này này”

Tôi mắt nhanh tay lẹ, vừa nói vừa ra tay, chiếc xiên cá phóng ra chuẩn xác, trúng ngay một con cá.
Làn nước gợn sóng, ánh đỏ từ m/áu loang ra tựa như cánh hoa nở rộ dưới ánh mặt trời.
Tôi nhấc cây xiên lên, từng giọt nước đỏ tươi rơi lấp lánh theo đường vòng cung.
Nhướng mày nhìn anh ta: “Anh thử xem.”

Tần Châu Minh tự tin nhắm vào con cá đang bơi từ thượng nguồn tới, mạnh tay xiên xuống.
Con cá lại xoay mình khéo léo, trốn sạch khỏi háng anh ta mà chuồn mất.
Không cam lòng, anh ta lại xiên về hướng cá vừa rời đi, nhưng tay không vững, chân trượt một cái, loạng choạng suýt ngã.
Tôi vội vươn tay ra đỡ.

Ai ngờ lại đánh giá thấp trọng lượng của anh ta, kết quả bị kéo ngã nhào xuống nước cùng luôn.
Hai chúng tôi cùng ngã sõng soài, nước bắn tung tóe thành một làn sóng lớn.
May mà nước sông không sâu, chỉ bị ngâm một chút rồi lại bò dậy được.

Tôi đứng dậy khỏi mặt nước, lo lắng hỏi Tần Châu Minh:
“Anh không bị thương chứ?”
Tần Châu Minh lúng túng đứng dậy, vẻ mặt đầy hối lỗi:
“Xin lỗi, Tại Khê... anh có phải vô dụng quá không?”

Tôi kéo anh ta lên bờ, vừa dỗ vừa trấn an:
“Ây da, mỗi người có sở trường riêng mà! Tôi giỏi xi/ên cá, anh giỏi tìm tiêu rừng, hợp lại vừa khéo!”

“Cứ để tôi lo phần cá, còn anh, phạt anh phải mau mau đi nhóm lửa đi. Áo quần ướt hết rồi, không hong khô là cảm lạnh thật đó.”
Tần Châu Minh lúc này mới đỏ mặt, cười nhẹ ra vẻ an tâm hơn.

13.

Tôi nghêu ngao hát khúc “Làm một con khỉ ~ Làm một con khỉ tiêu dao tự tại ~ Vừa ăn chực vừa uống ké ~ Lại còn có thể tát họ một cái rõ kêu ~”, vừa xi/ên đầy cá trở về, vừa lên bờ thì... khựng lại.

editor: vivi

Trước mắt tôi là Tần Châu Minh đang trần trụi nửa thân trên, dáng người cao lớn đứng bên bếp lửa.
Lửa cháy rừng rực, "tách tách" vang lên như tiếng lòng tôi vậy.
Tôi không kiềm được mà nuốt nước miếng.
Thẩm mỹ của động vật xưa nay vốn đơn giản thô sơ.

Ví như, một thân hình nóng bỏng, là đủ khiến khỉ mê mẩn thần hồn điên đảo.
Tôi chưa từng nghĩ, sau gương mặt có phần thư sinh ấy của Tần Châu Minh, lại là một cơ thể rắn rỏi đến thế.
Vai rộng, eo thon, đường nét cơ bắp rõ ràng, không hề gầy yếu, mà cũng không quá lố.
Rất hấp dẫn.

Ý tôi là... rổ trái cây dại mới hái bên cạnh anh ta.
Màu hồng nhàn nhạt, nhìn thôi đã thấy ngon miệng rồi.
Cắn một miếng, chắc chắn sẽ ngập miệng hương thơm ngọt ngào.
Tần Châu Minh à, nếu khi trước anh dùng "thân thể" để dụ dỗ tôi…

Thì tôi đã sớm... thu anh vào túi rồi, còn chờ tới bây giờ làm gì.
Tôi ngồi xuống lặng lẽ, trong tay lo xử lý cá, nhưng ánh mắt thì cứ không tự chủ mà liếc trộm anh ta mãi.
Lửa cháy quá mạnh, làm người ta khô miệng khô lưỡi, lòng cũng râm ran theo.
Tần Châu Minh đưa áo khoác của mình cho tôi, dịu dàng nói:

“Tại Khê, anh vừa xin đạo diễn đặc cách tạm dừng quay hình, chỉ thu tiếng thôi,
Em có thể nhân lúc này thay đồ.
Áo anh đã khô rồi, em mặc tạm vào hong người, áo em thì hong bên cạnh.
Áo anh rộng, mặc như váy cũng được, sẽ không lộ hàng đâu.
Đợi áo em khô xong, mình lại nói với đạo diễn một tiếng.”

Nói rồi, anh lịch thiệp xoay lưng lại, để tôi thay đồ.
Tôi thay xong bộ quần áo ướt sũng, khoác lên người chiếc áo khô rộng thùng thình của anh, có mùi nắng, có cả mùi của anh.
“Xong rồi, nào, mình chuẩn bị nướng cá thôi.”

“Để anh làm cho, bây giờ em không tiện…”
Tần Châu Minh vừa xoay người lại, vừa mở miệng, nhưng khi ánh mắt chạm phải tôi thì lập tức hoảng loạn lảng đi, mắt đảo trái đảo phải:
“Cá đâu rồi?”

Tôi cúi đầu nhìn mình, áo rộng thùng thình, hoàn toàn che được mông.
Ngoài hai cái chân ra, chẳng hở gì cả.
Anh xấu hổ cái gì chứ, mà mặt lại đỏ như con tôm luộc thế kia?
Tần Châu Minh lặng lẽ nướng cá, còn tôi thì ôm gối ngồi bên cạnh, chằm chằm nhìn anh không chớp mắt.

Giọng anh khàn khàn:
“Tại Khê, em… có thể… đừng nhìn anh nữa được không?”
Tôi lưu luyến rời ánh mắt khỏi phần thân trên của anh:
“Ồ.”

Nhưng lúc ánh mắt tôi lướt xuống quần anh, lại hơi nghi hoặc:
“Trên đảo có chuối à?”
Tần Châu Minh khựng lại:
“Hả? Theo lý thì… không có đâu…”

“Vậy anh định giấu riêng ăn một mình đúng không?”
Tôi chống nạnh, chỉ tay vào túi quần anh:
“Tôi thấy rồi đấy, ở trong túi quần anh! Mau lấy ra!”
Vừa mềm mỏng vừa cứng rắn, tôi còn không quên than thở một chút để gây thương cảm:
“Đã mấy ngày không ăn chuối rồi, đến mùi vị cũng sắp quên mất…”

Tần Châu Minh như hóa đá tại chỗ trong chốc lát, rồi sau đó hoàn hồn lại, vội vàng khép hai chân, cả người đỏ đến sắp chín luôn, lắp bắp nói:
“Tại Khê! Cái đó không phải… không phải chuối đâu…”
“Vậy là gì?” — tôi hỏi.

Anh siết chặt nhánh cây đang xiên con cá nướng, nói năng lộn xộn, như sắp khóc đến nơi:
“Đó là… là…”
Ấp a ấp úng, làm như tôi đang ăn hiếp anh không bằng.
Ngay lúc chúng tôi đang giằng co chưa có hồi kết, trong rừng bỗng xuất hiện một bóng người quen thuộc.
“Tống Nhạc Nghiên?”

editor: vivi

Xác nhận tôi đã bị phân tán sự chú ý, Tần Châu Minh mới thở phào một hơi thật dài, rồi cùng tôi nhìn về phía Tống Nhạc Nghiên.

14.

Tống Nhạc Nghiên xuất hiện một mình, vẻ mặt mỏi mệt tiều tụy, nhưng khóe môi vẫn giữ nụ cười kiểu “dịch vụ”, cố gắng duy trì hình tượng tinh tế của bản thân.
Ngửi thấy mùi cá nướng thơm lừng bên chúng tôi, cô ta nuốt nước bọt một cách kín đáo.
Tôi nghi hoặc nhìn sau lưng cô ta vài lần:
“Sao cô đi một mình? Mấy người trong đội đâu rồi?”

Cô ấy hoàn hồn lại, lạnh nhạt đáp:
“Tôi bỏ rồi.”
Tôi nhất thời không biết nên trả lời sao cho khéo léo, bèn gật đầu:
“Ò… ngầu ghê đó……”

Khách quan mà nói, một cô gái nhỏ như Tống Nhạc Nghiên mà có thể lang thang một mình trong rừng cũng tính là bản lĩnh đấy.
Nếu không phải vì những chuyện trước đây cô ta đã làm, chắc tôi cũng phải nhìn cô bằng con mắt khác rồi.

Cô ta dời mắt khỏi cá nướng, hỏi:
“Hai người thay đồ rồi à? Không sợ bị camera quay được sao?”
“À, tôi có xin đạo diễn rồi, camera khu vực này đã tắt hết.”

Tống Nhạc Nghiên nghe xong câu đó, như một sợi dây cung căng hết cỡ bỗng chốc đứt phựt, lập tức ngồi bệt xuống đất không chút hình tượng.
Ánh mắt cô ta đờ đẫn, vẻ mặt trống rỗng:
“Kệ tôi đi, tôi chỉ muốn nghỉ một lát thôi.”

Tôi và Tần Châu Minh liếc mắt nhìn nhau, quyết định tôn trọng và bao dung cô ta, tiếp tục nướng cá không thèm quan tâm.
Mùi cá nướng thơm lừng lan khắp không gian, khiến bụng người ta réo lên vì thèm.
Tôi lờ mờ nghe thấy một tiếng bụng kêu đâu đó gần đây, nhưng cũng không để tâm.

Không biết qua bao lâu, áo tôi đã khô ráo, mà Tống Nhạc Nghiên vẫn nằm ì ra như bị ngắt nguồn.
Tôi ăn uống no nê, tâm trạng vui vẻ, thay đồ xong còn tốt bụng nhắc:
“Nếu cô thấy trong người không khỏe, có thể xin tổ chương trình hỗ trợ đấy.”

Cô ta yếu ớt lên tiếng, nói mấy lời chẳng đầu chẳng đuôi:
“Lưu Tại Khê, bây giờ cô có phải… đặc biệt coi thường tôi không?”
Giọng cô ta mang theo vẻ tự giễu:
“Đúng thế, tiểu hoa đang nổi thì sao, chẳng phải cũng thua một người mờ nhạt như cô à?”

Sau một thoáng ngừng lại, cô ta lại kiên quyết lên tiếng:
“Tôi nói cho cô biết, Lưu Tại Khê, một lần thua cô không có nghĩa là lần nào cũng thua.
Dù có thua, tôi cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để khiến cô thấy khó chịu như tôi vậy!”

Nhìn bộ dạng đó của cô ta, cứ như là nghĩ rằng mấy câu đanh thép này có thể chọc giận tôi.
Tôi gãi đầu, hơi bối rối.
Biết nói sao cho cô ta hiểu, thật ra tôi chẳng bao giờ để tâm đến cô ấy, làm sao mà khó chịu được…

Tôi ghé sát tai Tần Châu Minh, thì thầm:
“Cô ấy bị gì thế?”
Tần Châu Minh cũng cúi đầu ghé sát tôi, khẽ đáp:
“Đa phần là vỡ phòng tuyến tâm lý rồi.”

“Giờ làm sao? Anh nghĩ cách đi, tôi sợ mở miệng nói gì lại khiến cô ta kích động hơn.”
Anh ấy cố nhịn cười, sau đó đột ngột cất cao giọng nói với Tống Nhạc Nghiên:
“Này, máy quay tắt rồi, nhưng thiết bị thu âm vẫn đang chạy đấy.”

Tôi lập tức phối hợp theo:
“Bây giờ tụi tôi sẽ gọi đạo diễn bật lại máy quay, cô có gì cần điều chỉnh hình tượng không?”

Tống Nhạc Nghiên như gặp đại địch, bật dậy ngay lập tức, hai tay bịt chặt miệng mình, mặt khi đỏ bừng khi tái mét.
Cô ta quay đầu lại, tức tối trừng mắt nhìn chúng tôi mấy giây, sau đó phẫn nộ dậm chân rồi bỏ đi.

editor: vivi

Nhìn bóng lưng cô ta khuất dần, tôi suy đoán:
"Lại… vỡ phòng tuyến nữa hả?"
Tần Châu Minh nhún vai:
"Chắc vậy, kệ cô ta đi."

Tôi khoanh tay, lắc đầu cảm khái:
"Tôi đã sớm nói rồi mà, cô ta chắc là thích thầm tôi."
Sắc mặt Tần Châu Minh khẽ biến, rơi vào trầm ngâm.

Tôi tiếp tục phân tích đầy nghiêm túc:
"Muốn thu hút sự chú ý của tôi, rõ ràng có cách khác dễ hơn, ví dụ như… tặng tôi chuối chẳng hạn."

Vòng một vòng, cuối cùng tôi lại quay về chủ đề khiến mình nhung nhớ nhất:
"Cho nên, bây giờ anh có thể chia cho tôi trái chuối anh giấu riêng rồi chứ?"
Tần Châu Minh: "……"

15.

Chương trình truyền hình thực tế "Sinh tồn nơi hoang dã bảy ngày bảy đêm" cuối cùng cũng kết thúc.
Tống Nhạc Nghiên, vì một lời nói lỡ miệng đầy bất cẩn, đã rước lấy rắc rối lớn.
Vốn dĩ cô ta tính tình hiếu thắng, thường ngày không ít lần đắc tội người khác, lần này bị bắt thóp, mọi người lập tức tranh thủ cơ hội đạp thêm vài cái, không nể nang chút nào.

Về phần tôi, chẳng bận tâm lắm đến mớ lùm xùm ấy.
Thời gian đó thà để đi mua vài chùm chuối còn có ích hơn.
Mãi đến khi đọc được bình luận của cư dân mạng, tôi mới bừng tỉnh.
Thì ra Tần Châu Minh thật sự không có giấu chuối riêng!

Chỉ là... háo sắc mà dốt nát như tôi, lần này đúng là gây chuyện lớn rồi.
【Ai hiểu được đây? Tần Châu Minh lần đầu tham gia show, bị bẽ mặt không còn mảnh giáp, hahahahaha!】

【Con nhỏ háu ăn Lưu Tại Khê này, nhớ chuối đến phát điên rồi!】

【Ê hê, giờ chưa ăn được, sau này nhất định ăn được!】

【Tui đã nói rồi mà, cặp này quá đáng yêu! Ba mẹ ơi, con chào đời rồi đây!】

Dù phân cảnh đó không lên hình, nhưng cư dân mạng đã dựa vào đoạn thoại mà tha hồ tưởng tượng.
Rất nhiều hoạ sĩ vẽ fanart còn vẽ hẳn thành truyện tranh nhỏ.
Hình tượng "tôi khỉ" trong đó vừa tinh nghịch vừa dễ thương, khiến người ta cưng muốn xỉu.

Tôi “vô tình” chuyển tiếp mấy tấm đó cho Tần Châu Minh xem, hắn thì lần nào cũng “vô tình” thả tim.
Hành động này khiến fan couple hò reo ăn mừng tới phát cuồng.
Nhờ hiệu ứng chương trình truyền hình và sự lớn mạnh của fan CP, độ hot của bộ phim cũng theo đó tăng vọt.

Đến ngày công chiếu đầu tiên, Tần Châu Minh chủ động hẹn tôi cùng đi xem phim.
Đã vậy còn chơi lớn, bao nguyên cả rạp.
Trong bóng tối mờ mờ, hàng mi anh khẽ run, căng thẳng mở miệng hỏi:
"Liễu Tại Khê, em có hình mẫu lý tưởng không?"

Tôi nghiêm túc trả lời:
"Có chứ. Là người tôi thích ấy, anh ấy không giống người thường đâu. Thông minh, dũng cảm, đáng yêu, lương thiện, lạc quan, tích cực, tôn trọng phụ nữ, lại còn có đôi mắt hỏa nhãn kim tinh nữa."

Khi anh căng thẳng đến mức nín thở, tôi khẽ cười, bật mí đáp án:
"Hehe, chính là giấc mộng tình yêu của tôi, Tôn Ngộ Không."
Tôi không nói dối, thật lòng đấy.
Tần Châu Minh hít sâu một hơi, gom hết can đảm:
"Vậy... tôi thì sao..."

Màn hình sáng lên, tôi đưa tay chặn môi anh lại, chớp mắt nói khẽ:
"Suỵt, xem phim trước đã."
Tần Châu Minh trong rạp như bỗng mắc chứng tăng động, lén lút làm mấy động tác nhỏ liên tục.
Tâm trạng tôi ngày càng trầm xuống theo mạch phim, mà cảm xúc của anh lại càng lúc càng gấp gáp.

Đoạn cuối phim là một bi kịch.
Nhạc nền thê lương vang lên, kết thúc câu chuyện tình yêu trong phim một cách dang dở, đau lòng.

Tôi lau nước mắt, nói:
"Tần Châu Minh, cái kết BE này đúng là có chiều sâu, nhưng anh chắc chắn sẽ bị khán giả gửi d/ao lam đấy."
Anh định giải thích vì sao lại sắp xếp như vậy, nhưng tôi cướp lời trước:
"Cho nên, tôi khuyên anh hãy ở bên tôi đi, giúp xoa dịu nỗi đau trong lòng mọi người."

"Tôi biết anh chắc chắn sẽ đồng ý."
"Bởi vì... đó chính là mục đích ngầm mà chúng ta cùng hiểu hôm nay."
Tần Châu Minh ngấn lệ xúc động, mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Lấy cảnh phim đoạn kết làm phông nền, anh chụp một bức ảnh, vừa trang trọng vừa tự nhiên.

Sau đó đăng lên Weibo, kèm dòng trạng thái:
【Kết cục của câu chuyện @Lưu Tại Khê (phiên bản mê ăn không ngớt)V。】

(Hoàn)

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A