Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 9 - [FULL] Người rừng à, tôi là dân chuyên nghiệp đấy!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Đúng như dự đoán, ồn ào “ngược đãi động vật” trong trailer chỉ là một chiêu trò được lên kế hoạch từ trước, thậm chí còn có nhiều bên bắt tay nhau cùng góp phần tạo sóng.

《Con gái Sơn Thần》 chiếu đúng kỳ nghỉ lễ, các bộ phim khác đều dòm ngó miếng bánh doanh thu.
Phim chiếu cùng đợt xem Con gái Sơn Thần như cái gai trong mắt, ai cũng muốn đạp xuống để leo lên giành ngôi quán quân phòng vé.

Đặc biệt là Tống Nhạc Nghiên, người từng tranh vai chính với tôi, từ đầu đã không ưa nhau.
Giờ phim mới của cô ta lại đụng lịch chiếu với phim tôi, bảo sao trong lòng không khó chịu.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Vì quảng bá phim, chúng tôi còn phải cùng nhau ghi hình show tạp kỹ.

Đây gọi là gì?
Vận khỉ trời ban, né cũng không né được.
Ai bảo hai bộ phim này đều có chủ đề về hoang dã và thiên nhiên?
Vậy nên tổ chương trình “Sinh tồn nơi hoang dã” liền chơi ác, cố ý mời cả hai đoàn phim tham gia cùng lúc.

Nhưng tôi thì đâu có biết!
Trong thư mời viết rõ: tôi sẽ được thoải mái quậy phá giữa thiên nhiên suốt bảy ngày.
Tôi đọc xong liền nghĩ: “Ủa, còn có chuyện vui thế này à?”
Vỗ bàn cái bốp, đồng ý liền không chần chừ.
Kết quả là Tần Châu Minh vừa nghe tôi nhận lời, cũng lập tức đăng ký tham gia luôn.

Bình luận nổi bật dưới bài đăng:
@YêuCơmKhôngNgạiKhỉ:
“Anh còn chưa thoát vai à?”
@TầnChâuMinh (phiên bản doanh thu ngàn tỷ):
“Tôi là người trưởng thành, phân biệt rõ tình cảm của mình.”

…Ờ thì, tùy anh thôi.
Hiện giờ, hai đoàn phim tụi tôi đang ngồi đối diện nhau trên trực thăng, mắt trừng mắt, ai cũng thấy chướng mắt người kia.
Đạo diễn chương trình tạp kỹ nghiêm giọng tuyên bố quy tắc sinh tồn:

“Tổ chương trình sẽ đảm bảo an toàn cứu trợ, nhưng không cho phép tự mang theo vật tư, cũng sẽ không tiếp tế thêm bất kỳ thứ gì trong suốt thời gian ghi hình.
Bảy ngày bảy đêm sinh tồn nơi hoang dã, tất cả đều trông cậy vào khả năng cá nhân của từng khách mời.
Quay ẩn, livestream toàn bộ quá trình.
Mọi người đã hiểu rõ quy tắc chưa?”

Nói toàn chuyện tốt, còn chuyện xấu đâu?
Tôi hào hứng giơ tay ra hiệu OK, tay kia còn đang xoa xoa khớp tay, sẵn sàng nhập vai ngay và luôn.
Chương trình này với tôi chẳng khác nào… thả khỉ về rừng!

Tần Châu Minh, sau một thời gian tiếp xúc khi quay phim, đương nhiên đã biết rõ “năng lực thật sự” của tôi.
Anh ta giả vờ yếu đuối, kéo nhẹ vạt áo tôi, nói đầy vẻ tội nghiệp:
“Tại Khê, em… sẽ bảo vệ anh chứ?”

Tôi lập tức nhìn thẳng vào mắt anh ta, nghiêm túc trao ánh mắt đầy tin tưởng, như muốn nói:
“Yên tâm. Anh chính là trách nhiệm của em.”

Lúc này, Tống Nhạc Nghiên hít sâu một hơi, liếc tôi một cái đầy khinh thường:
“Đừng vội mừng, chương trình này khác xa chuyện đóng phim của các người đấy.
Dù có dựng hình tượng tốt đến đâu, cũng phải cẩn thận kẻo sập đấy.”

Hai diễn viên khác trong đoàn cô ta cũng lập tức phụ họa:
“May mà chúng tôi có Nhạc Nghiên, chẳng lo gì cả.
Nhạc Nghiên hồi đại học chuyên chơi mấy trò sinh tồn ngoài trời, có kinh nghiệm lắm rồi!”

Hừ, cô ta chơi dã ngoại chuyên nghiệp, còn tôi là… giống khỉ thuần chủng đó quý vị.
Tống Nhạc Nghiên mỉm cười khách sáo, khiêm tốn xua tay, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi tôi:
“Chỉ là từ nhỏ đã thích mấy môi trường hoang dã thôi mà.”

Tôi bĩu môi một cái, đầy khinh thường.
Giả bộ đi, cứ giả bộ mãi, giả đến tận vùng an toàn của tôi mà còn không hay biết.
Tống Nhạc Nghiên thích dã ngoại? Tiếc quá, tôi đây là… hàng hoang dã thứ thiệt.
Hai đoàn phim, nói chuyện chẳng lọt tai nhau được nửa câu, vừa xuống máy bay đã mạnh ai nấy đi.

Như vậy cũng tốt cho cả đôi bên.
Đỡ phải nhìn mặt nhau mà tức muốn trào m/áu, rồi cuối cùng lại thành trò cười không biết giấu vào đâu.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A