Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 5 - Mắt Âm 10: Quán Cô Đầu

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Nói xong nó đi lại cái bàn thờ ngoài trời kia, lấy tay nhặt hòn xôi đã cứng ngắc đưa lên miệng ăn, rồi lại uống nước ngồi xếp bằng như dáng một cô con gái hết sức chính chuyên. Thằng Cường chẳng hiểu chuyện gì nó nói:

- Này sao lại ăn đồ cúng thế
Con Kim không đáp mà nó cười dé lên khanh khách, ăn xong rồi nó làm cho đầu tóc rũ rượi sau đó lấy một miếng chầu cau để trên ban thờ bỏ vào mồm mà nhai. Thằng Cường thấy thế thì đã hơi sợ nó lùi dần về phía cửa rồi bất ngờ quay đầu bỏ chạy vào trong nhưng chưa được hai bước. Bất ngờ có một bàn tay bấu vào vai nó lôi lại. Thằng Cường giật bắn mình quay ra nhìn thì con Kim vẫn ngồi ở dưới bàn thờ, nhưng tay nó thì vươn dai ra như cánh tay làm bằng cao su dài đến ba mét bấu vào vai thằng Cường lôi lại. Thằng Cường kêu rú lên, nhưng không sao chạy được vì một cánh tay khác của một thằng nhìn như tây bò dưới đất bám vào chân nó. Nó sợ quá toan kêu thì bị bịt ngay mồm lại, con Kim từ từ đứng dậy rồi lại gần hơn chỗ thằng Cường đứng, cánh tay cũng từ từ thu ngắn lại nó nhe cái hàm răng từ bao giờ đã đen xì mép loe ra toàn trầu thuốc hay là máu thì thằng Cường không rõ, nhưng cặp mắt của con bé Kim đã thu lòng đen lại bé chỉ bằng hạt đỗ còn đâu toàn là lòng trắng. Nó ngoác miệng ra cười lè lưỡi toan liếm lên mặt thằng Cường. Rồi lại có tiếng trông hiệu, tiếng của chiếc đàn đáy vang lên một giọng ả đào văng vẳng. Mặt con Kim giờ trắng như bôi sáp phấn, và giường như đã đổi sang là gương mặt của một người xa lạ chứ không còn là mặt con Kim nữa. Nó định lấy lưỡi liếm lên mặt thằng Cường nói:

- Nãy anh thèm lắm mà sao giờ lại chạy

Cha mẹ ơi lúc này thì thèm sao nổi, cơ quan đoàn thể đều rụt hết vào trong chỉ thiếu nước đái ra quần. Nhưng cũng may thằng ngu lâu dốt bền khó đào tạo này tự nhiên thông minh đột xuất nó nhớ ra còn một thứ thằng là lá bùa mà tôi cho. Nó thò vào trong túi móc lá bùa ra toan ném vào con ma, con ma thấy lá bùa phát sáng nó kêu rú lên rồi ngã ra đất ngất xỉu luôn trả lại hình dáng cho con bé Kim. Thằng Cường thấy thế liền đeo luôn lá bùa vào cổ rồi chạy biến vào bên trong nhà không quên bé theo cả cô em đã bất tỉnh nhân sự. Sau một hồi hà hơi thổi ngạt xoa tim nắn bóp. Con bé mới tỉnh lại nhưng hỏi gì nó cũng không nhớ đã xảy ra chuyện gì. Thế là một đêm nữa thằng Cường ngồi đếm muỗi không dám ngủ. Nên sáng nay nó tức tốc bảo ông chủ quán để bọn tôi vào làm cho đỡ sợ. Cũng may là có lá bùa của tôi không thì không biết đêm ấy có chuyện gì xảy ra nữa. Thằng Cường đang kể thì tôi lại nghe bên ngoài có tiếng của đôi nào đang nhí nhéo từ sớm lắm. Bình thường không có cô em nào dậy sớm như vậy cả.

Thì ra con bé hôm qua dẫn một thằng choai choai nào đó có một bên cánh tay xăm hình gì hoa hoét, trông không đẹp mà hơi bẩn. Thằng ấy đi chiếc xe dream tháo yếm, con bé ngồi đằng sau ôm eo thằng ấy phi vào trong sân. Nó nhìn thấy tôi nhưng không nói gì, mặt nó hơi gượng. Biểu cảm mà tôi ít khi thấy ở con người nó. Thằng choai choai dựng xe ở ngoài, rồi hai đứa đóng cửa ở bên trong, không thấy trở ra nữa.

Hai đứa nó xem ra quấn quít lắm, hoá ra ai thì cũng muốn được yêu, nhưng không phải ai cũng sẵn sàng chấp nhận yêu một con người như nó. Giọng thằng kia ngọt như mía lụi nói:

- Vợ cho anh xin tiền đổ xăng, với anh hết tiền hút thuốc rồi
Tôi với Đoàn béo ngấp nghe ngoài cửa xem, thì ra lại một thằng bám váy đàn bà đang đào mỏ một con bé đã phải đem thân đi làm gái. Khốn nạn thật nghe thằng Cường bảo thằng này vẫn đến đây đều, dân xã hội giang hồ, giang háng gì đấy. có lần còn nghe thằng này chửi con bé tệ lắm, nó bảo:

- Thằng ấy khéo mồm lắm lúc nào cũng, “vợ ơi” cho anh tiền mua bao thuốc, hay “vợ ơi” cho anh tiền đổ xăng… nó cứ xin tiền con bé đều. Có hôm nó tức cái gì thì nó chửi. “a mẹ mày, đồ con đ.ĩ. Tao không cần cái thứ mày thì ai cần, tao có nợ thì tao mới nhờ đến cái mặt mày !!!!”. Khốn nạn lắm
Tôi nói :

- Thôi kệ đi chuyện chúng nó mình chẳng tọc mạch vào làm gì, còn chuyện của mày chưa xong đâu Cường. Mày dẫn bọn tao ra đấy đi

Nói xong thằng Cường chờ tôi với Đoàn béo mặc quần áo xong xuôi rồi cả bọn ra đến quán mát xa. Đi bộ khoảng một cây số, ra mặt đường, một cái quán trang trí bởi một màu vàng kim rất sang trọng có hầm để xe bên dưới cho oto xe máy. Bên trên để tẩm biển Mát Xa Nuru Neko số 120 Nguyễn Khánh Tuyền. Thằng Cường dắt tôi vào trong ban sáng có lẽ đông người hơn. Nên thấy chúng tôi đi vào mấy thằng tiếp tân dẫn khách phục vụ trong quán cứ nhìn mãi. Một lúc sau có một ông chủ quán đi ra người toàn là mực nguyên cái thảo cầm viên ở trên lưng và bắp tay, ông anh cạo quả đầu trọc như sư ở thiếu lâm mới xuống ấy. Tôi nom cũng hơi khiếp, Đoàn béo thì rén lắm. Nhưng ông anh nở nụ cười khá thân thiện bảo:

- Vào đây hai thằng em, sao sinh viên kiếm việc à ?

Tôi đáp:

- Vâng anh ạ, em với thằng này muốn kiếm việc làm thêm

- Chỗ anh chỉ còn ca tối thôi làm chung với thằng Cường, chú mày oke tối đi làm luôn

Tôi đáp:

- Dạ vâng ạ còn thằng bạn em anh bố trí cho nó chân làm gì cũng được ạ

Nói rồi ông anh nhìn Đoàn béo rồi đáp:

- Thằng em này to con đấy thêm tí mực vào thì không khác gì dân anh chị, nhưng nhìn mặt dâm lắm, thôi ra trông xe ăn lương cứng cho nó ổn định nhé. Lại đước ngắm đào đi lại tha hồ nhé

Đoàn béo cười khanh khách to ý khá ưng, vì trông xe buổi tối nhàn lắm đa phần là ngủ vì không có khách xe máy toàn khách đi ê tô. Thế là hai đứa nhận quần áo đồng phục rồi ra về. Thằng Cường thì về phòng là đi ngủ Đoàn béo chán quá chạy ra quán game đầu ngõ cắm nét, chỉ có tôi ngồi viết bài nhìn đồng hồ đã gần mười giờ trưa. Đang cắm cúi viết, thì thoảng nhìn ra sân dãy trọ nắng vàng chiếu xuống mái hiên, trong cái dìu dịu của buổi sáng đầu hè không quá gắt. Một cái dễ chịu nhẹ nhàng làm cho tâm hồn của những ai khó tình cũng đều cảm thấy khoan khoái đến lạ kì. Mà cũng chỉ ở những xóm trọ kiểu cũ này mới có cảm giác ấy và mới được nhìn trời và có sân để ngắm nắng giữa thủ đô trật trội toàn những bê tông của chung cư cao tầng lộn nhộn người xe. Tôi mải mê nhìn nắng trên hiên, mà quên mất có ai vừa đứng trước cửa. Một tiếng con gái nói:

- Anh ơi

Tôi quay ra thì vẫn là con bé hôm nọ, nó đứng khép nép bên cửa nói lí nhí. Hôm nay không còn kiểu vô tư đến độ vô duyên của mấy hôm trước nữa. Mà trong mắt nó có cái gì ngại ngùng khi đối diện với cặp mắt tôi. Tôi hỏi:

- Có chuyện gì đó em

- Anh có xe đấy không anh trở em đi chỗ này một tí thôi em trả anh tiền ạ. Gấp giúp em

Tôi đã toan từ chối rồi, nhưng ngẫm nghĩ thế nào tôi lấy khoá xe của thằng Cường rồi dắt ra ngoài bảo nó ngồi lên. Rồi tôi phóng ra ngoài, bên ngoài đã có một gã xe ôm béo béo đen đen đội cái nón lụp sụp đứng chờ sẵn bên ngoài đường nhìn theo tôi và con bé phóng vọt đi. Tôi hỏi nó:

- Đi đường nào

- Dạ vào ngõ kia rồi rẽ trái

Tôi chở nó vào con ngõ vòng vèo rồi cuối cùng dừng lại ở một cái nhà nghỉ màu hồng, nó bảo tôi chờ nó chút. Tôi cũng đành miễn cưỡng ngồi uống trá đá đợi nó, bà hàng nước thấy tôi còn trẻ quá giọng tếu táo hỏi:

- Thằng cháu còn trẻ mà đã làm bánh rồi cơ à

- Dạ bà bảo sao cơ ạ, bánh gì ạ

- Thì đấy, bánh điều đào đấy. Mày chẳng chở nó vào đi khách còn gì

Tôi lúc này mới hiểu ra, bánh là từ lóng của đám mại dâm nhằm ám chỉ bọn ma cô chuyên chăn dắt quản lý mỗi khi có khách liên hệ gọi hàng. Chịu trách nhiệm đưa đón ăn hoa hồng từ những món “ thịt người”. Nói đúng hơn là sống nhờ vào thân xác của đàn bà. Người ta nhầm tưởng tôi cũng là dạng ấy, nhưng tôi cũng không cãi mà ngồi im quan sát. Mấy phút sau lại có một chiếc xe máy kẹp ba kẹp bốn. Chạy vào trong khách sạn, dân chơi đi đá phò đeo khẩu trang lén la lút lút. Từ anh xe ôm đến anh văn phòng, mấy anh nghẹo mồm méo sệch vân vân và mây mây đủ loại người đủ tầng lớp đều đâm chung một lỗ hết.

Cũng phải thôi thời buổi công nghệ phát triển, gái gọi cũng lên một tầm cao mới công khai hơn và trắng trợn trơ trẽn hơn. Những trang web với đầy đủ thông tin hình ảnh công khai cho khách hàng chọn lựa chẳng khác nào lựa mớ rau con gà bên ngoài chợ. Có số điện thoại liên lạc để hẹn nhau đi sung sướng không còn hiếm nữa. Những cô em ở tận đẩu tận đâu, vô học có mà học cao hiểu rộng cũng có. Đủ các thể loại con người đâm đầu vào cái nghề không vốn bốn lời này như một lẽ đời đầy cám dỗ. Để được sống gấp và được chết khẩn cấp, đa phần đám gái làng chơi toàn nợ nần chồng chất hay là nghiện lòi mắt không còn khả năng làm ăn lương thiện ngoài xã hội. Phải bám vào nghề bán thân cho đến lúc thân tàn ma dại rồi chết. Tôi ngồi đợi được hơn hai mươi phút thì con bé đi ra, xem chừng nó mệt mỏi lắm.

Tôi chở nó về trên đường tôi cất tiếng hỏi:

- Đi thế này đến bao giờ làm người được hả em

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A