Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 13 - [FULL] Bùn loãng cũng có thể trát tường!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Hắn nói, từ nay về sau, ta với hắn là phu thê kết tóc, đồng sinh cộng tử. Sống thì phải ngủ chung giường, chết thì cùng chôn một huyệt. Tài sản của hắn là của ta, đồ của ta… cũng là của hắn.

Những câu phía trước, ta nghe rất lọt tai. Không có hắn ta mất ngủ thật, dĩ nhiên phải cùng giường rồi. Mà nếu hắn không còn nữa, ta cũng chẳng sống nổi, chôn chung luôn càng tiện.
Nhưng câu phía sau thì… xin lỗi, ta không đồng ý.

Ta nghiêm túc sửa lời hắn:
“Đồ của chàng là của thiếp. Đồ của thiếp… vẫn là của thiếp. Còn đồ của chúng ta, đương nhiên vẫn thuộc về thiếp.”

Hắn cười xấu xa, khều mũi ta, mắng yêu:
“Cái đồ tiểu tài nữ, chẳng buông tha nổi một đồng.”

Rồi hắn lại nói:
“Tất cả của ta, bao gồm cả ta, đều là của nàng.”

Nghe vậy ta vui quá, chủ động nhào tới hôn hắn. Không bao lâu sau, sóng gió đợt hai lại nổi lên.

Đêm tân hôn ấy, ta hoàn toàn chiếm hữu được hắn, cũng triệt để đem bản thân dâng hết ra.

Ngoại trừ đoạn tóc kết bị kéo mạnh mấy lần, làm đau da đầu ta, thì đêm động phòng… có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.

Hôm sau, ta kính trà cho cha mẹ chồng, lại nhận được một bao lì xì dày cui.

Tất nhiên, ta cũng không phải chỉ biết hốt lợi. Tên ta… coi như mất luôn rồi. Trên gia phả nhà họ Trình, ta chính thức trở thành “Trình Mộ Dung thị”.

Ban đầu mẹ chồng tưởng ta là cô nhi, đến khi biết ta họ Mộ Dung thì mặt ngớ như gà trống bị vặt lông. Nghe thêm chuyện ta đang uống thuốc tránh thai thì càng hóa đá.

Có một ngày, bà dè dặt hỏi ta:
“Nếu Dục Chi muốn nạp thiếp… con có chịu không?”

Ta gật đầu cái rụp:
“Tùy, thích nạp bao nhiêu thì nạp.”

Mặt bà rạng rỡ hẳn, nắm tay ta khen lấy khen để:
“Con ngoan quá, đúng là hiểu chuyện!”

Ta mỉm cười, bổ sung:
“Nhưng mấy người thiếp đó, không được tranh giường với con. Ban đêm, Dục ca ca nhất định phải ngủ với con.”

Vẻ rạng rỡ lập tức bay màu.
Bà cau mày, thở dài:
“Vậy thì nạp thiếp còn gì thú vị nữa?”

Ta đáp tỉnh bơ:
“Có chứ, càng đông càng vui mà!”

Bà lắc đầu, lặng lẽ bỏ đi, mỗi bước như đạp lên tim.

Thật ra ta cũng vui vẻ ở đây, ăn sung mặc sướng, hơi quên mất đường về.
Nhưng mẹ chồng cứ thở dài mãi, nhắc đi nhắc lại cái câu:

“Bất hiếu có ba tội, không con là tội lớn nhất.”

Ta bắt đầu thấy phiền, quyết định vẫn nên quay về Nam Kinh làm thái giám của ta thì hơn.

Hai tháng sau, chúng ta về lại Nam Kinh, sống như trước. Hai năm trôi qua, ta bình an vô sự, ung dung sống với hắn. Khi suy tính chuyện gì, ta cũng quen coi hắn là một phần trong đời mình.

Trình Dục Chi từng muốn đến nhà ta thỉnh tội, ta cản lại. Nhà ta mà biết, ta sẽ hết đường sống yên. Hơn nữa, để người ta biết ta lấy một tên nhìn như người tốt thế này, cái danh ác nữ của ta sẽ… tan thành mây khói mất!

editor: bemeobosua

Một hôm, ta đang lang thang ngoài phố, tính kiếm ai đó đòi chút bạc. Thì bị một người đàn ông cao to chặn lại, vẻ mặt mừng rỡ:

“Muội là Tiểu Thập phải không? Rõ ràng là ánh mắt của Mộ Dung gia mà. Ta là Lục ca đây!”

Thấy ta còn lưỡng lự, hắn chỉ vào vết sẹo trên trán:
“Muội quên rồi à? Cái này là muội đánh đấy!”

Ta cuối cùng cũng nhớ ra, nhàn nhạt đáp:
“À, Lục ca, huynh từ đâu tới vậy? Đã về nhà chưa?”

Hắn vui vẻ nói:
“Chúng ta đều đã trở về, chỉ thiếu mỗi muội. Giờ đừng lo có ai ám sát nữa, bọn huynh liên thủ đánh bại cả năm cao thủ mạnh nhất thiên hạ rồi. Còn đang nhờ Cái Bang tìm muội đây!”

Ta sống trong chốn quan đạo mấy năm, không biết gì về giới giang hồ. Cũng không quan tâm lắm. Điều ta quan tâm duy nhất là—

“Lục ca, sản nghiệp của ta phát triển sao rồi? Có lỗ vốn không?”

Hắn bật cười:
“Tiểu Thập à, muội vẫn như xưa, chỉ lo bạc. An tâm đi, sản nghiệp của muội giờ còn lớn hơn trước nhiều!”

Đang nói, hắn để ý đến trang phục của ta, ngạc nhiên hỏi:
“Ơ, sao muội lại mặc đồ thái giám?”

Ta thản nhiên đáp:
“Ta giờ là Đại thái giám giám sát nội cung.”

Mặt hắn tối sầm lại, run giọng hỏi:
“Tiểu Thập, rốt cuộc những năm qua muội chịu khổ thế nào mà lại thành ra thế này? Là vì vậy nên không về nhà sao?”

Ta rất không hiểu:
“Khổ chỗ nào? Ta sống rất tốt, kiếm được nhiều bạc lắm.”

Hắn ôm ta, nghẹn ngào rơi lệ:
“Tiểu Thập, là huynh đệ bọn ta không làm tròn trách nhiệm, khiến muội phải khổ cả đời!”

Ta nghe mà suýt bật cười. Chín huynh đệ cộng lại còn không đánh lại ta, còn bảo bảo vệ được ta? Đúng là chuyện cười lớn nhất chốn giang hồ!

14. Vận mệnh gắn với nhau

Đang lúc ta còn đang lơ mơ ngồi chán ngoài hành lang, thì Trình Dục Chi khám bệnh xong, hí hửng chạy đến tìm ta. Vừa thấy ta bị người khác ôm trong lòng, hắn lập tức nổi khùng, chộp lấy ta kéo về, hùng hổ hỏi:

“Tiểu Chính, chuyện này là sao hả?”

Lục ca nhà ta cũng quăng nỗi buồn qua một bên, nghiêm mặt hỏi:
“Tiểu Thập, hắn là ai?”

Trình Dục Chi không hề yếu thế, tuyên bố hùng hồn:
“Ta là chồng của nàng!”

Mặt Lục ca lập tức xám xịt như bị rút hết máu, chỉ tay vào ta run rẩy:

“Tiểu Thập, sao muội lại thành ra thế này? Thích tiền thì ta nhắm mắt cho qua, nhưng muội lại đi làm... thái giám à? Muội làm mất mặt cả nhà Mộ Dung chúng ta rồi!”

Nói xong búng chân mấy cái là mất hút, chẳng thấy tăm hơi.
Trình Dục Chi nhíu mày:
“Tên dị nhân đó là ai vậy?”

Ta bĩu môi:
“Lục ca ta đó, từ nhỏ đầu óc đã có vấn đề, khóc khóc cười cười suốt ngày.”

Vài ngày sau, ta không dám ló mặt ra ngoài, cũng không cho Trình Dục Chi đi khám bệnh. Lục ca ta tính hay lo chuyện bao đồng, thể nào cũng đi kể lể khắp nơi. Đám trưởng bối trong nhà mà biết, thể nào cũng kéo đến dạy dỗ Trình Dục Chi một trận. Vậy nên ta bắt đầu chuẩn bị sẵn tinh thần.

Không ngoài dự đoán, ngày thứ năm, phụ thân ta đại giá quang lâm.
Trình Dục Chi vội vàng hành lễ, gọi một tiếng “Nhạc phụ đại nhân”.

Phụ thân ta lườm hắn, không thèm đáp, chỉ gọi ta:
“Tiểu Thập, mau theo cha về! Con quên dì con chết thế nào rồi à?”

Ta lập tức ôm chặt Trình Dục Chi, cứng rắn nói:
“Con về cũng được, nhưng cha phải nhận chàng, chúng con cùng nhau về.”

Trình Dục Chi rất lễ phép, chân thành thưa:
“Xin nhạc phụ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nàng, tuyệt đối không để bi kịch của dì nàng ấy tái diễn.”

Phụ thân ta nghiến răng giận dữ:
“Ngươi nghĩ muốn là được à? Mấy chục năm nhà chúng tao tốn công tốn sức vun đắp, giờ đổ sông đổ biển vì ngươi! Đồ súc sinh, xem ông đánh chết ngươi!”

Vừa nói xong đã lao vào đánh.
Ta vội vàng chắn trước, can ngăn:
“Cha! Hắn là Diêm Vương Sầu – đại phu nổi tiếng đó!”

Phụ thân ta không buông tay:
“Diêm Vương Sầu thì sao? Nhà ta cũng từng mời, cứu được ai đâu?”

Ta tiếp tục ngăn:
“Lần này khác mà! Họ bào chế được thuốc tránh thai rồi, uống vào là không có hài tử, rất hiệu quả! Con với chàng sống với nhau hai năm rồi, chưa có động tĩnh gì hết!”

Cha ta giật mình, càng nổi khùng:
“Cái gì? Ngươi ở với người ta hai năm rồi mà không thèm nói với ai một câu?!”

Ta tỉnh queo:
“Con cũng ngủ với hắn rồi mà, không thiệt thòi gì đâu.”

Phụ thân ta tay cứng lại, toàn thân run run:
“Đồ nghịch tử! Nếu còn nhận ta là cha thì tránh ra, để ta đánh chết cái tên khốn kiếp này!”

Ta nghiêm mặt đáp:
“Không! Chàng là người của con, ai cũng không được đụng vào!”

Phụ thân ta biết đánh không lại ta, chỉ còn cách ngửa mặt trời cao gào lên:
“Trời ơi, ta nuôi nhầm một con sói con rồi!”

Ném lại một câu đầy căm phẫn:
“Họ Trình kia, Mộ Dung gia ta sẽ không tha cho ngươi!”

Rồi nhảy vèo một cái, mất hút sau tường.
Ta đứng sau trợn mắt lầm bầm:
"Rõ ràng tiền nuôi con đều là của con mà."

Quả nhiên không lâu sau, gia tộc Mộ Dung phát ra “Truy sát lệnh Trình gia”. Các ca ca, bá bá, thậm chí cả ông bà nội đều lôi gậy lên đường đến tận cửa. Đáng tiếc, công phu “lục thân bất nhận” của ta chưa đạt cảnh giới tối cao, vẫn không nỡ ra tay tàn nhẫn. Mỗi lần gặp, ta lại điểm huyệt rồi thuê kiệu khiêng về. Nhưng vài hôm sau, họ lại tiếp tục kéo đến.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, vừa ảnh hưởng đến đời sống tình cảm của ta với Trình Dục Chi, vừa tiêu tốn không ít tiền thuê kiệu, ta bắt đầu thấy mệt. Đúng lúc ấy, Hoàng thượng cho đóng bảo thuyền, muốn phái người đi biểu dương quốc uy, thị uy với nước ngoài. Ta lập tức ghi tên!

Đợi đến khi nhà ta biết chuyện, ta với Trình Dục Chi đã ung dung lên thuyền, chỉ để lại sau lưng một cánh buồm đơn độc khuất bóng nơi trời nước mênh mông.

Tiếp tục...
Lúc mới ra khơi, ta bị say sóng mấy ngày liền, đầu óc quay cuồng như lên tiên. Nhưng sau thì quen. Chuyến đi lần này ghé qua Chiêm Thành (nay là miền Nam Việt Nam), đảo Java, cuối cùng là thành Cổ Lý bên Ấn Độ.

Khoảng hai tháng sau ngày khởi hành, đột nhiên ta lại bắt đầu nôn ọe dữ dội. Trình Dục Chi bắt mạch xong, mặt biến sắc. Sau một hồi im lặng, hắn chậm rãi nói:

“Chúng ta sắp có hài tử rồi.”

Lúc đi gấp quá, ta quên không mang theo thuốc tránh thai. Vài lần không kiềm chế nổi, vậy mà… trúng thật rồi.

Ta vừa nôn vừa oa oa khóc, mà tên giảo hoạt Trình Dục Chi kia thì hết lời bảo đảm rằng nhất định sẽ không để ta gặp chuyện gì. Nhưng hắn từng lừa ta đâu ít, giờ ta còn tin hắn được sao?

Chờ cơn buồn nôn dịu xuống, ta lập tức đuổi giết Trình Dục Chi. Ai ngờ tên này không biết tu luyện từ bao giờ, đã đạt tới tầng 9 của Lăng Ba Vi Bộ, chạy còn nhanh hơn cả ta.
editor: bemeobosua

(Chú thích của Trình Dục Chi: “Trình sinh mất ngủ, há chẳng là phúc? Nay xem ra quả thực ta có tầm nhìn xa trông rộng, không luyện tốt khinh công thì sao dám vuốt râu hổ?”)

Từ đó, trên bảo thuyền ngày nào cũng thấy hai kẻ bay qua nhảy lại như ong với bướm, đuổi bắt khắp nơi.

Chờ ta chạy mệt, hắn lại ôm ta về khoang, hôn hít dỗ dành, rồi biến thành đánh trận trên giường. Hắn bảo: “Đã có thai rồi thì không lo trúng nữa, chẳng cần như hai tháng đầu phải nhịn nhục cực khổ.”

Cứ thế qua hơn bảy tháng. May mà trước kia ta vẫn đeo đai lưng, bụng lớn mà bỏ đai, lại mặc áo rộng, nên không ai phát hiện. Chỉ là những nơi ta từng ghé qua sau này kể lại đều bảo ta “eo to mười vòng”. Oan quá, eo ta vốn rất thon, Trình Dục Chi thường bảo là “một tay nắm không xuể” mà.

Trước ngày lâm bồn mấy hôm, Trình Dục Chi bảo với mọi người rằng ta mắc bệnh truyền nhiễm, cần cách ly điều trị. Thế là bọn họ đưa chúng ta lên một hòn đảo nhỏ, dựng lều sẵn, để lại đủ lương thực rồi bỏ đi, hẹn một tháng sau quay lại đón.

Sau đó là một đêm vật vã đau đớn, ta cắn bắp tay Trình Dục Chi mà sinh ra con trai đầu lòng—một nhóc tì nhăn nheo giống khỉ con, nhưng quan trọng nhất là: ta còn sống.

Trình Dục Chi lo liệu cho mẹ con ta xong thì “bịch” một cái ngã lăn ra ngất. Còn phải để ta – một sản phụ mới sinh – truyền chút nội lực mới cứu tỉnh được hắn.

Vừa tỉnh lại, hắn ôm lấy ta khóc hu hu:
“Bảo bối, bảo bối! Ta thật sợ nàng sẽ bỏ ta mà đi. Nếu nàng có mệnh hệ gì, ta cũng không sống nổi…”

Hắn khóc như đứa con nít, mãi không ngừng.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A