Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 2 - [FULL] Bùn loãng cũng có thể trát tường!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Ngày ta sinh ra, cha ta vì vui mừng quá mà phát khóc, lau nước mắt xong, lập tức đi vào trong thính sảnh nhà ta, giờ phút này đây trong đó đang đầy chặt võ lâm nhân sĩ ngồi chờ tin tức.

Từ sau khi cô cô của ta qua đời, cả võ lâm đều quan tâm tới tình hình sinh đẻ của Mộ Dung gia, cùng chờ đợi vị thiên hạ đệ nhất cao thủ tiếp theo sinh ra. Đồng lứa với cha ta lúc ấy chỉ còn có cha ta là có thể sinh con.

Cần thuyết minh bổ sung một chút, quá trình sinh con của Mộ Dung gia hoàn toàn theo một quy luật, mặc kệ nam nhân của Mộ Dung gia cưới mấy lão bà, khoảng cách giữa hai hài tử mới sinh không vượt quá ba năm. Nếu quá ba năm vẫn chưa sinh hài tử, như vậy có thể khẳng định hắn sẽ sinh con gái. Chuyện này đã được kiểm chứng qua tổ tiên bao nhiêu đời. Cho tới bây giờ cũng chỉ có một ngoại lệ, chính là em họ của tổ phụ ta, do ngài ấy xuất gia, cả đời không sinh con.

Cho nên, có thể nói ta sinh ra dưới con mắt quan tâm của vạn người, trong đó không yên tâm nhất chính là vị thiên hạ đệ nhị cao thủ, hiện tại còn thiếu vị trí thiên hạ đệ nhất cao thủ.

Cha ta đứng ở trước đài, nghiêm túc tuyên bố, hài tử mới sinh là con trai. Phía dưới những tiếng hoan hô vang lên ầm ĩ, làm ba ngày sau cha ta vẫn thấy màng nhĩ ong ong.

Phương pháp "Mỹ nhân tuyệt đại hành động" chính thức khởi động, như đã định trước, bước đầu tiên chính là : Giấu nhẹm giới tính.

Hạ lễ thu được lúc ta sinh ra có thể nói cao nhất trong lịch sử Mộ Dung gia, trong đó có một phần rất lớn đến từ vị dự khuyết vị trí thiên hạ đệ nhất cao thủ.

Đến lúc ta được ba tuổi, thê thiếp của cha ta cũng không sinh thêm được một hài tử nào nữa, chứng tỏ thế hệ này của Mộ Dung gia không thêm người nào nữa, như vậy có thể nói, thế hệ này Mộ Dung gia không sinh ra con gái.

Lúc này, anh họ lớn nhất của ta mới lên chín tuổi, Mộ Dung gia vốn có tập quán kết hôn muộn, thế hệ sau có sinh ra con gái hay không thì chưa biết, có một hoặc cùng lắm là hai thôi. Cho dù thật có thể sinh ra nữ nhi, ít nhất cũng phải mười mấy năm nữa, lại đợi nàng lớn lên, chắc cũng phải thêm mười mấy năm nữa.

Vì thế cả võ lâm sôi trào, suốt ba mươi năm tới hoặc lâu hơn nữa Mộ Dung gia sẽ không có nữ nhi. Lũ tôm tép bọn họ rốt cuộc có thể thoát khỏi bóng ma của nữ nhân Mộ Dung gia, tha hồ hãnh diện. Về phần sau ba mươi năm nữa, con cháu tự có phúc của con cháu, mọi người tự dựa vào vận khí của mình đi. Nam nhân từ già tới trẻ hãy tận hưởng lạc thú trước mắt đi.

Trong đó cao hứng nhất phải kể đến cái vị dự khuyết vào vị trí thiên hạ đệ nhất kia, rốt cuộc hắn có thể thở dài nhẹ nhõm, ba mươi năm nữa đủ khiến hắn tới tuổi về hưu rồi.

Sinh nhật ba tuổi của ta tự nhiên xuất hiện rất nhiều người tự ý đến chúc mừng, một lần nữa lại trở thành sự kiện náo nhiệt nhất ở Mộ Dung gia. Ta thu được đủ mọi loại lễ vật, như dạ minh châu lớn bằng cái bánh bao, nhân sâm lớn bằng đứa trẻ con, rồi bảo kiếm chém sắt như chém bùn. Lễ vật không ngừng cuồn cuộn chạy tới Mộ Dung sơn trang, chất đầy phòng trống rồi còn tràn ra tới nửa sân. Phải biết sân nhà ta lớn ít nhất tới năm mẫu đó.

Trong đó phần lễ vật lớn nhất vẫn tới từ phía vị dự khuyết, nói nhầm, hắn đã chính thức trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ. Sau này theo hồi ức của cha ta kể lại, lúc đó kẻ kia cực kỳ kích động nói năng lắp bắp, nắm tay cha ta lắc qua lắc lại rồi mới cập rập chúc mừng. Vẻ mặt hắn mừng như điên, nếu không đủ tin tưởng với nương tử, khéo cha ta còn hoài nghi hắn mới chính là thân sinh phụ thân của ta.

Dạo ấy, nhờ phúc phần từ đống lễ vật như núi, nhà họ Mộ Dung ta sống một đời xa hoa tột đỉnh. Dao thái rau là kiếm Ngư Trường, anh họ ta bắn chim bằng đạn làm từ trân châu to cỡ long nhãn, đến cả vàng đưa cho đám ăn mày cũng là lá vàng ròng.

Vì thế, cái bang dứt khoát dời căn cứ về sát vách nhà ta, từ đó về sau đôi bên quan hệ mật thiết vô cùng.

Gia nhân trong nhà lấy nhân sâm hầm như củ cải, khiến nửa đêm trong Mộ Dung sơn trang đầy những kẻ mắt xanh lét lượn lờ, bổ quá hóa lòi tinh quang. Ngoài kia bèn lan truyền rằng Mộ Dung sơn trang là chốn ma quỷ cư ngụ.

Đại bá ta vốn là người có đầu óc nhất nhà, thấy tình hình này cứ thế tiếp diễn thì không ổn. Sau một đêm trằn trọc suy tư, ông quyết định khai trương một loạt tiệm tạp hóa để tống khứ mớ lễ vật kia đi.

Thế là Mộ Dung gia lấn sân sang đủ ngành nghề: châu báu, dược liệu, cổ vật,... Kéo dài suốt ba năm, cuối cùng kho nhà ta mới trống được chút xíu.

Tài sản Mộ Dung gia chẳng khác gì quả cầu tuyết, càng lăn càng to. May mà có ngân hàng để gửi, chứ không thì ngân phiếu sớm đã chất đầy nhà.

Trên bảng xếp hạng tài phú người Hoa “Phúc Lộc Thọ”, Mộ Dung gia lập tức nhảy vọt lên vị trí bảng nhãn, chỉ đứng sau một đại phú hộ khác – Chu Nguyên Chương. Hắn ta nhờ câu "suốt cõi bờ cõi, đâu chẳng là đất vua" mà lên làm cá mập bất động sản, còn ép Thẩm Vạn Tam các kiểu phải "đầu tư bắt buộc", lại được toàn dân đóng thuế góp vốn. Dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết, không ai địch nổi hắn.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A