Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 20 - [FULL] Xuyên thành sao hạng bét, tôi cưỡi cá sấu rồi nổi như cồn trên mạng

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước

Ngày cưới.
Yết hầu Tạ Tiêu khẽ chuyển động.
“Vợ yêu.”

Anh bước đến hôn lên môi tôi, ánh mắt đầy nóng bỏng.
Tôi biết phản kháng vô dụng, nên dứt khoát nằm vật ra giường.
Nhắm mắt lại.

Tạ Tiêu: ?
Ngã xuống nơi nào, thì nằm im ở đó.
……
editor: bemeobosua

Một năm sau, tôi sinh một bé trai.
Vừa sinh xong, tôi nhìn nhóc con nằm bên cạnh:

“Không đẻ thì thôi, đẻ ra rồi thì phải độc lập.”
Các bác sĩ và y tá xung quanh: ???

Đây là… lời mẹ ruột nói à?
Nhóc con từ bé đã cực kỳ điềm tĩnh, không khóc không quấy.

Đói thì chỉ hừ hừ mấy tiếng, rồi tự cầm bình sữa gặm núm ti.
Bà giúp việc — dì Trương cười tươi:

“Đúng là thần tiên bảo bối.”
Tạ Tiêu thì mím môi im lặng.

Chờ dì Trương đi rồi, anh mới bế tôi lên, ngập ngừng hỏi:
“Vợ này… em nói xem, có khi nào con mình là…bị đần không?”
Tôi: “Ừ.”

Loài Capybara bọn tôi hay bị người khác nghi ngờ là đần.
Không sao, quen rồi.

Chúng tôi chỉ là kiểu lúc thì đầy chí hướng, lúc thì ăn rồi nằm chờ ch,ết.
Dù sao…
Sống thì tốt.
Chết cũng… ổn.

Với Capybara, có hai việc tuyệt đối không làm:
Việc gấp thì không làm.
Việc không gấp… càng không làm.

Tóm lại là:
Không làm gì cả.

Tạ Tiêu vẫn không yên tâm, đưa nhóc con đi khám tổng quát.
Kết quả là: tất cả đều bình thường, chỉ là… quá ổn định về mặt cảm xúc.

Bác sĩ vì tò mò lý do bé không khóc, thử nhéo nhéo má… bé không những không khóc, mà còn cười toe toét.

Lúc đầu bác sĩ cũng nghi là đần độn, nhưng kết quả kiểm tra cho thấy: bình thường.
Tạ Tiêu cuối cùng cũng yên tâm.

Nửa đêm, Tạ Tiêu trằn trọc không ngủ được, đột nhiên ôm chầm lấy tôi: “Vợ ơi, tối nay mình…”
Tôi xoay người lại: “Không.”

Tạ Tiêu siết chặt eo tôi, gương mặt điển trai vùi vào cổ tôi: “Muốn mà…”

Tôi theo phản xạ định nói “được thôi”, nhưng nghĩ đến mấy lần trước bị hành đến suýt khóc, tôi bèn cố ép mình ngậm miệng.

Chống lại bản năng Capybara của tôi.
“Không được.”

Tạ Tiêu thở dốc, kéo tuột dây áo trên vai tôi, bắt đầu quấn lấy tôi, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai.
“Anh cứ muốn.”

Toàn thân tôi mềm nhũn: “… Được thôi.”
……
Tôi nghe thấy tiếng cười khẽ đắc ý của anh.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A