Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 7 - Dưới chân thác La Phang Trên xã hội đen ( dài )

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước

Hắn hét lên chúng mày qua biên, nói rồi hắn toan đi thì Quang dí thẳng súng vào đầu Hoàng Trắng nói: - Thả cô ây ra, không tao bắn chết em mày Nhing kêu lên: - Anh Quang cứu em Tuất răng vàng khi ấy mới nhận ra hắn nói: - Hai đứa mày quen nhau à?. Sao tao lại không nhận ra nhỉ. - Tuất đầu hàng đi, tội ác của mày không pháp luật nào tha thứ được đâu. Tao cũng vậy tao cũng đã mang án tử trong người nhưng tao thà để cho pháp luật trừng trị cái giá tao phải trả. Chứ tao không trốn nữa, tao đã trốn cả cuộc đời rồi. Tuất răng vàng rít lên: - Đụ má mày, thả nó ra không tao giết nó - Mày có dám chơi tay đôi với tao không, chỉ tao và mày. Máu đổ nhiêu rồi, đừng làm cho máu người vô tội đổ thêm nữa Tuất răng vàng cười khanh khác đáp: - Nghe nói mày từng đi lính là đặc công phải không. Mày là đặc công thời bình, tao là lính dù thời chiến. Muốn chơi sao, bỏ súng xuống - Thả người ra trước đi Cả hai cùng buông con tin cho Hoàng và Nhing chầm chậm tiến lại phía đối phương. Bất ngờ khi Nhing gần đến chỗ Quang, Tuất răng vàng đột nhiên nổ súng bắn thẳng vào Nhing. Quang chỉ kịp đẩy Nhing ngã sang bên nhưng viên đạn vẫn kịp găm vào người cô. Quang cũng bất ngỡ nổ súng bắn một phát viên đạn xuyên từ gáy qua cổ họng Hoàng Trắng hắn ta đổ gục chết ngay. Tuất nổi điên hét lên một tiếng - Mày giết em tao, Hoàng...Hoàng ơi ahhhh Rồi hắn điên cuồng nổ súng, Quang cũng bóp cỏ đạn găm vào vai vào bụng vào chân cả hai gã giang hồ. Rồi súng hết đạn. Quang rút từ trong vạt áo lưỡi lê CKC bén ngọt nhọn hoắt, Tuất răng vàng rút con dao năm tác dụng gài bên hông. Hai gã xông vào nhau đấm đá, vật lộn kẻ đâm người đỡ. Vờn nhau từ trên dốc lăn xuống dưới, Tuất răng vàng tuy đã ngoài bốn mươi nhưng kinh nghiệm sức lực của một tên lính Nùng từng có một thời thiện chiến máu lửa chẳng kém cạnh gì Quang. Tiếng dao và lưỡi lê chém vào nhau tóe lửa. Tiếng răng rắc lích kích đến lạnh người của hai lưỡi dao sắc lẹm cọ vào nhau. Tuất đạp vào ngực Quang, Quang cũng kịp tung cú trúng mặt gã. Cả hai lộn dưới đất, rồi lại chồm đến Tuất lụi lưỡi dao năm tác dụng chém xoẹt tiếng áo rách, bụng Quang rươm rướm máu, Quang cụng kịp để lại trên người đối thủ một nhát đâm. Quang bịt lấy vết thương thất thểu toan đứng dậy, Tuất khụy xuống nằm bẹp bên dưới đất. Nhưng Quang chưa bước được lâu, Tuất răng vàng bất ngờ lại vùng dậy vớ lấy khúc cây đập cái bốp vào đầu Quang. Quang gục xuống Tuất răng vàng cười phá lên, hắn nhặt con dao dưới đất, từ từ tiến lại rồi hai tay dơ lên cao trực đêm thấu ngực Quang. Thì bộp, một viên đá to đập xuống đầu Tuất răng vang, hắn trợn mắt lảo đảo ngã vật sang một bên mắt hắn vẫn mở trừng trừng. Rồi đổ gục, thân người dãy lên vài cái, người vừa lấy đá đập Tuất không ai khác chính là Nhing viên đạn chỉ bắn vào bả vai. Nên Nhing không chết, cô cố lết xuống dưới chỗ hai người đang đánh nhau, rồi dùng hết sức bình sinh cứu Quang khỏi chết. Nhing đỡ Quang dậy toàn thân Quang toàn là máu đỏ, anh thều thào nói: - Sim con bé còn sống, nó còn sống. Chạy đi mặc kệ tôi. Nói rồi Quang thở hắt ra miệng nôn ra máu, tay anh lôi ra cái túi thơm có hình thêu hoa ban trắng giọng anh thều thào; - Đem trả lại con bé Sim giúp tôi Nhing nhé Nhing ôm lấy anh, như vòng tay người vợ bảy năm qua anh chưa từng được ôm cô nghẹn ngào nói trong nước mắt; - Không anh cứ giữ lại đi, con bé tặng cho anh đó Nói đến đây quang từ từ lịm đi vài bóng chiến sĩ lao đến. Hai mắt Quang cũng từ từ khép lại. Hình như anh thấy vợ con anh đang đứng đợi nơi cuối con đường, họ nở nụ cười đưa tay vẫy Quang đến, Quang cũng nở nụ cười rất tươi chạy ngay tới : - Aha con gái bố, mình đi thôi bố đã về nhà rồi Bên tai anh chỉ còn nghe tiếng cười của con gái, của người vợ hiền thảo anh lại nhớ về những ngày xưa, những ký ức hỗn loạn ủa về như cuộn phim. Có lẽ mọi ngang trái của cuộc đời đến đây đã khép, Quang dắt tay con dắt tay vợ đi mãi đi mãi trên con đường có nhiều người đang đợi. ..... Mở mắt thức dậy trong bệnh vện, toàn thân băng bó. Chiếc còng tay móc vào một bên thành giường. Xung quanh có vài bóng cảnh sát vây quanh. Người đầu tiên bước đến là Phan Tùng. Người mà trước khi rời thành phố Sông Ca, Quang đã từng đến gặp, thuyết phục và thông báo cho Phan Tùng biết về đường dây buôn người và ma túy của Tuất răng vàng. Để Phan Tùng cũng kịp thời cho trinh sát bám theo chuyến xe đưa cả bả lên sào huyệt của lũ tội phạm này. Chẳng hiểu sao lúc ấy Phan Tùng lại tin vào tên tội phạm mang trên người án tử này, nhưng trực giác mách bảo anh người đàn ông dám hẹn anh ra ngoài để nói cho anh biết về thân thế của mình này. Anh ta có một sự cao cả của người cha, và sự ân hận muốn làm lại cuộc đời mà không có lối thoát. Phan Tùng đã cho Quang một cơ hội, anh đã không còng Quang lại như rất nhiều lần làm với tội phạm trước đây. Và có lẽ chính quyết định tin vào trực giác và cặp mắt nhìn người ấy. Phan Tùng mới khám pha ra đường dây tội phạm lớn thế này Cũng chính anh là người cho trinh sát theo dõi mấy ngày liền không để mất dấu mục tiêu, khi đã xác định được đây thực sự là hang ổ của bọn buôn người và ma túy. Công an tỉnh phối hợp cùng công an thành phố Sông Ca chỉ đạo tấn công bất ngờ vào sào huyệt của Tuất răng vàng phối hợp cùng công an Trung Quốc, bên kia biên giới tấn công hang ổ của Diêm Đông Sinh. Quang lúc này chẳng mong muốn gì hơn, anh chỉ muốn gặp lại cô bé Sim. Chẳng cần mở lời Phan Tùng đã dắt con bé đến trước mặt. Bé Sim chạy ùa vào nước mắt chảy dài trên má nó. Anh nói với Quang: - Con bé rất muốn gặp anh mấy hôm nay, tôi đã xin cấp trên để anh và cháu gặp nhau. Nhưng chỉ trong ít phút thôi - Cám ơn anh Sim chạy tới nói trong nghẹn ngào: - Chú Quang chú đừng chết nhé, cháu lại làm túi thơm tặng cho chú Quang nở nụ cười nói: - Sau này chú không được dạy Sim học nữa, cháu phải chăm chỉ tập đọc tập viết sau này làm cán bộ nghe chưa. Phải nghe lời mẹ Nhing nghe chưa, chú hứa chú sẽ về thăm cháu Quang quay đi để không ai thấy anh khóc, bảy năm trước Quang không thể cứu được vợ con. Nhưng hôm nay Quang có lẽ đã trả được nợ đời, những giọt nước mắt ân hận rơi trên má người đàn ông chắc chắn mang trên người án tử, đây là lần đâu tiên anh nói dối trẻ con, những lời chua chát và với cuộc đời lầm lỡ đến nay mới thấy nhẹ nhõm được phần nào. Nhing cũng khóc nói: - Anh Quang anh cố lên, qua rồi anh ạ. Em và cháu sẽ đồng hành với anh dù cho ngày mai có ra sao đi nữa. Quang chỉ quay đi không dám nhìn vào mắt Nhing, giờ thăm nuôi gặp mặt đã hết. Nhìn bóng hai mẹ con sau cánh cửa khép. Hai mắt lại nhòe đi. Sau phiên tòa với hơn mười bốn án tử hình được tuyên, trong đó có cái tên Trần Đức Quang. Sau đó là những ngày bị biệt giam trong phòng tạm giạm công an tỉnh chờ thi hành án. Nhìn những người tù bị cùm chân bằng thanh chữ U sâu vào thanh sắt 20 trong buồng giam chờ ngày xét xử. Quang không sợ mà thấy lòng nhẹ nhõm hơn, có lẽ đây là những ngày trả giá cho những tội ác đã gây ra. Mỗi tháng Nhing vẫn gửi đồ vào thăm nuôi tuy chẳng được gặp nhau. Nhưng cô vẫn mang theo con đến trại giảm hỏi thăm tình hình sức khỏe anh trong trại giam thế nào. Nhưng tiếng la hét hoảng loạn của tù nhân lãnh án tử như tiếng thét của sự đền tội và giày vò. Chẳng biết mình sẽ chết khi nào và sẽ chết ra sao. Đêm đến những người tù mang án tử chẳng người nào ngủ được, họ la hét quậy phá và khóc than. Chẳng biết khóc vì sợ hay vì ân hận cho quãng đời không biết chân trọng cuộc sống của mình. Bất chợt có tiếng chân dầm dập đi trên nền đất, rất nhiều cán bộ đi vào mở cửa phòng giam rồi đọc lệnh. Đôi chân của những kẻ từng một thời quấy trời đạp nước đều mềm nhũn chẳng mấy ai trụ vừng được trong giờ phút đền tội để trở về với cát bụi. Quang đã nhiều lần muốn chết, nhưng nhận được thư Nhing cô khuyên anh viết thư xin ân xá. Quang khi ấy mới tỉnh ngộ, anh cầm bút viết lá thư nhưng không phải xin ấn xa, mà kể về cuộc đời mình. Vì biết chắc lá thư này cũng chẳng có hi vọng gì. Cả mười bức thì cả mười đều bị bác bỏ, Quang ngồi trong phòng giam, đã hơn bốn năm trôi qua. Quang vẫn chờ ngày thi hành án, các bạn tù đã lần lượt ra đi hết, Quang đã nghe quen tiếng thét gào bên trong trại mỗi lần có người đem đi bắn. Suốt bốn năm qua đã gửi hàng trăm lá đơn xin ân xá, Quang thấy mình lại muốn sống, để làm lại cuộc đời nhưng chẳng còn cơ hội. Rồi đến một ngày, lúc ấy khoảng hai ba giờ sáng. Tiếng chân cán bộ đi trên nền xi măng dầm dập rất đều, một cô nữ cán bộ trại giam tỉnh để mở khóa. Một anh cán bộ khác bước vào trên tay cầm tờ giấy. Quang nhắm vui vẻ chấp nhận số phận, trên tay anh vẫn cầm chiếc túi thơm như một vật kỉ niệm. Hai cán bộ mở cùm rồi hai tay xốc quang đứng lên dẫn đến hội trường. Hôm nay trời đã trở lạnh mới khoảng ba giờ sáng, sương rơi xuống nền mái nhỏ xuống sân trại giam. Quang lại thấy nhớ những buổi sáng ngắm nhìn bình minh trên núi, nghe tiếng thác La Phang đổ ầm ầm dội vào tai. Đứng giữa hội trường một người cầm tờ quyết định, đứng lên rồi tiếng đọc to rõ ràng: Phạm nhân Trần Đức Quang, sau một thời gian dài thụ án. Xét thấy trong quá khứ phạm nhân đã gây ra nhiều tội ác khó lòng tha thứ được, phải loại bỏ khỏi xã hội. Nhưng xét thấy phạm nhân Quang là người có thân nhân tốt, trong chuyên án Z508 đã có công chuộc tội. Là mắt xích quan trọng giúp công an tỉnh triệt phá đường dây buôn người và nội tạng và ma túy lớn nhất cả nước. Cứu được nhiều người thoát khỏi nơi địa ngục trần gian. Cụ thể là mẹ con cô Nhing bé Sim người được phạm nhân Quang cứu thoát, đã nhiều lần viết thư viết đơn xin giảm án cho phạm nhân Quang. Xét thấy phạm nhân Quang đã có nhiều thay đổi, thời gian trong trại giam có biểu hiện ăn năn hối lỗi. Cộng thêm nhiều năm qua phạm nhân Quang đã viết hàng trăm lá đơn xin ân xá, cho thấy Quang vẫn còn muốn tiếp tục sống để trở thành con người có ích cho xã hội và hưởng khoan hồng của pháp luật. Nay đơn của phạm nhân Quang đã được kí duyệt lệnh ân xá, từ tử hình xuống còn chung thân. Thi hành án tại trại giam số 7 công an tỉnh Tuyên Uyên. Nghe đến đây Quang khóc, một lần nữa Quang bật khóc như đứa trẻ như người từ cõi chết trở về, vì biết anh lại thêm một lần nữa có cơ hội làm người. Suốt hơn hai mươi năm ngồi trả giá sau xong sắt. Năm nào Nhing cũng lặn lội từ quê tới trại giam thăm nom đưa quà và bánh kẹo vào cho Quang, cô bé Sim ngày nào bây giờ đã là cô con gái 29 30 tuổi, Sim mới lấy chồng năm ngoài chồng cô là kĩ sư thủy điện công tác tại tỉnh nhà. Nhing cũng đã hơn bốn mươi. Nhưng chưa năm nào Nhing và con gái quên lên thăm chú Quang. Ngày ra trại đứng trước cánh cổng của tự do, sau hơn hai mươi năm trả giá gã giang hồ một thời nay tóc đã bạc. Đứng bên ngoài hít một hơi thật sâu cảm nhận cái trong lành hơi của núi rừng, Quang lại muốn trở về làm một ông bán đồ điện cũ. Nhing dắt con gái chạy đến bên anh, Quang xúc đọng ôm chầm lấy cả hai, nước mắt lại lăn trên má nhưng lần này là giọt nước mắt của tự do, giọt nước mắt của hạnh phúc và giải thoát. Sim cô bé năm nào đã lớn khôn, nhưng vẫn hay khóc nhè. Cô nói trong tiếng nấc: - Chú Quang cháu chỉ xin chú một điều suốt hai mươi năm qua cháu luôn ấp ủ. Quang vuốt mái tóc con bé rồi đáp: - Điều gì thế cháu - Chú cho cháu gọi chú là bố được không Lúc này Quang chẳng còn kìm được nữa anh ôm chầm lấy con bé : - Con con... - Bố... bố Quang ơi.... Nắng đã lên sương mù đã tan đi hết chỉ còn lại những cánh hoa ban trắng e thẹn nấp trong sương, Quang lại nghe như có tiếng thác La Phang đổ, đúng rồi tiếng thác La Phang đấy. Về thôi về thôi....

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A