Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 22 - [FULL] Sau khi bị đuổi việc, tôi tăng tiền thuê phòng

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Tối hôm đó, ông chủ thật sự của “Doanh Nghiệp Phi Tường” – ông Trần – cuối cùng cũng xuất hiện.

Ông ta mang theo cả xe đầy quà cáp, đích thân đến gõ cửa nhà tôi. Tôi suy nghĩ một lát, rồi vẫn quyết định cho ông ta vào.

Vừa bước qua cửa, ông Trần đã vội vàng xin lỗi:
“Thanh Nhã à, thằng ranh Trần Tử Thông nhân lúc chú không có mặt lại dám tự tiện sa thải cháu. Chú cam đoan là hoàn toàn không biết chuyện này. Nếu biết, sao chú có thể để nó làm càn như vậy chứ!

“Thanh Nhã, cháu đã đồng hành với công ty từ những ngày đầu thành lập. Công ty này cũng có phần công sức của cháu.

“Hay thế này đi, để bù đắp, chú chuyển nhượng 10% cổ phần công ty cho cháu. Xem như thay mặt thằng nhãi kia nhận lỗi với cháu. Cháu thấy thế nào?”

Ông Trần nhìn tôi bằng vẻ mặt đầy thành khẩn, chờ tôi phản ứng. Không hổ là cáo già trên thương trường.

Biết công ty sắp phá sản, lập tức giở chiêu “chia cổ phần”. Chỉ cần tôi nhận, chắc chắn sẽ dốc toàn bộ đơn hàng về cho công ty họ làm.

Dù gì tôi cũng có 10% cổ phần, họ kiếm tiền thì tôi cũng được chia phần. Phải nói, chiêu “rút củi dưới nồi” này thật sự rất khéo.

Chỉ tiếc là, tôi không cắn câu. Tôi đã sớm cho người điều tra rồi. Hiện tại “Doanh Nghiệp Phi Tường” lỗ chổng vó, chỉ còn lại cái vỏ rỗng.

Cho dù có đưa tôi 10% cổ phần cũng chẳng đáng bao nhiêu. Thấy tôi im lặng không nói, ông Trần tiếp tục:

“Thanh Nhã, cháu yên tâm, chú đã đuổi thằng súc sinh Trần Tử Thông rồi. Nó còn dám biển thủ tiền công ty nữa chứ! Chú đã cho người kiện nó rồi, không ba năm thì năm năm, nó đừng hòng ra khỏi trại!”

Ồ, chuyện này thì đúng là niềm vui bất ngờ.

Tôi mỉm cười:
“Chú Trần, thật ra Trần Tử Thông đuổi cháu, chú cũng ngầm đồng ý rồi đúng không?”

Ông Trần lập tức định mở miệng chối, nhưng tôi đã cắt lời:

“Chú không cần phủ nhận đâu. Giai đoạn đó, cháu gọi điện cho chú mấy lần, chú chẳng bắt máy lần nào.”

Ông Trần đập tay vào trán:
“Ôi trời, trí nhớ của chú đúng là… Lúc đó chú với dì Bạch của cháu đang đi nghỉ ở Hồng Kông, chẳng đụng đến điện thoại luôn.”

Tôi thản nhiên nói:
“Vậy sao? Nhưng mấy ngày đó cháu lại gặp dì Bạch ở trung tâm thương mại.”

Mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán ông Trần:
“À… chắc chú nhớ nhầm. Đợt đó… chắc điện thoại của chú bị hỏng.”

Tôi nhếch môi cười nhạt:
“Chú Trần, thật ra chú cũng thấy tiền lương cháu cao, hoa hồng cháu nhận nhiều quá, phải không?

“Chú nghĩ đám khách đó đều là khách quen, có cháu hay không cũng chẳng khác gì. Nhưng chú không biết, chính cháu là người đứng ra làm cầu nối với họ.

“Muốn tạo mối quan hệ với bọn họ, cháu đã bỏ bao nhiêu công sức, tìm hiểu từng chút một. Họ chọn hợp tác với công ty ta, không phải vì công ty tốt, mà vì… cháu có quan hệ.”

Ông Trần vội vàng gật đầu:
“Chú biết, chú biết rồi. Tổng giám đốc Viên, chú sai rồi. Chú van cháu đấy… cháu có thể cứu lấy ‘Doanh Nghiệp Phi Tường’ không?”

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A