Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 3 - [FULL] Người rừng à, tôi là dân chuyên nghiệp đấy!

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện ⬅️ Chương trước Chương sau ➡️

Tôi chống cằm, cố gắng nhớ lại những câu từ lịch sự của loài người, rồi cứ thế xoá xoá sửa sửa trong khung chat.

Khi tôi còn đang chỉnh sửa tin nhắn, cố gắng gọt giũa từng câu từng chữ sao cho vừa lịch sự vừa không mất mặt, thì đột nhiên Tần Châu Minh đăng một tuyên bố chính thức lên Weibo:

【Việc tuyển chọn diễn viên cho Con gái của Sơn Thần từ đầu đến cuối đều công bằng và minh bạch. Kể từ vòng casting mở rộng đến nay, đoàn phim chưa hề chốt nữ chính. Mong mọi người đừng suy đoán ác ý về quá trình làm việc của đoàn.】

Tuy lời thanh minh này không quá hiệu quả, nhưng có còn hơn không.
Ít nhất thì fan anh ta đã ngừng công kích tôi, tạm thời chuyển sang chế độ quan sát.

Có điều, fan của Tống Nhạc Nghiên thì không dễ bỏ qua như vậy, họ vẫn tiếp tục chất vấn chuyện chọn vai.
Cả đám người qua đường cũng bị họ lôi kéo theo, không mấy ai lạc quan về việc tôi đóng nữ chính.

Cũng khó trách, trong mắt công chúng, nguyên chủ chính là một bình hoa mong manh dễ vỡ. Hình tượng trước kia của cô ấy hoàn toàn không ăn nhập gì với kiểu nhân vật thẳng thắn, hoang dã mà bộ phim đang tìm kiếm.

Muốn xoay chuyển ấn tượng? Chỉ còn cách dùng tác phẩm để lên tiếng.
Điện thoại rung.
Tần Châu Minh gửi tin nhắn an ủi tôi:

【Đừng áp lực quá, tôi tin em có thể thể hiện vai diễn này một cách hoàn hảo. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy em trên núi hôm đó, tôi đã biết, em sinh ra là để đóng vai này. Cố lên nhé, Lưu Tại Khê.】

Nhìn dòng cổ vũ chân thành thế này, lẽ ra tôi nên trả lời đàng hoàng, thể hiện sự quyết tâm và tự tin của mình.

Nhưng không hiểu thế nào, tôi lại lỡ tay bấm gửi ngay tin nhắn vẫn đang do dự chỉnh sửa:
【Ôi, đạo diễn Tần thân mến, anh có thể ghi câu “chuối ăn bao nhiêu cũng được” vào hợp đồng của tiểu nhân không?】

Tôi định thu hồi tin nhắn, ai ngờ lại lỡ tay bấm nhầm thành… xóa luôn.
Xong phim rồi. Quá là quê độ. Kiểu này hướng nội hết phần đời còn lại.

Có lẽ vì cảm thấy tình cảm chân thành của mình bị đem ra đùa cợt, Tần Châu Minh lập tức gửi liền mấy tin nhắn thoại, giọng nói đầy khó hiểu và bất lực:

“Không phải chứ, hóa ra cái cảnh ‘đang nhập tin nhắn’ nửa ngày trời là để nói chuyện đó à?”
“Tôi còn tưởng em đang suy sụp tinh thần, phải gấp rút xử lý khủng hoảng truyền thông cơ đấy.”
“Lưu Tại Khê, em ngày nào cũng lo mấy quả chuối, em thuộc tuýp nhân cách... hình chuối à?”

Tuy anh không thể hiểu nổi lối suy nghĩ của tôi, nhưng anh vẫn dành cho tôi sự tôn trọng trọn vẹn.
Khoảnh khắc nhìn thấy bản hợp đồng mới được gửi tới, tôi cảm thấy biết ơn vô cùng, đến mức muốn ký cam kết làm công cả đời cho Tần Châu Minh.

Tất nhiên, chỉ là cảm thấy thôi. Còn việc thực hiện hay không thì… đâu có tính.

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A