Chuyển đến nội dung chính
Truyện Chữ Online
  • Truyện
  • Cộng đồng
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký
Menu
Khám phá truyện Cộng đồng Giới thiệu Liên hệ
Đăng nhập Đăng ký

Chương 1 - Ngoại Truyện Ma ám xóm trọ sinh viên : Thành Mo làm thợ điện vùng cao

🕒 Cập nhật 1 tháng trước
⬅️ Về truyện

Tây bắc một ngày nắng đẹp, những ánh bình minh đầu mùa của cao nguyên đã rơi trên nền cỏ thẫm phía lưng đồi. Ngô non mới lên sữa, theo hương gió thoang thoảng mát một mùi nhè nhẹ, xe tôi đang đi thì chết máy nằm chình ình ở giữa đường, nhìn quanh toàn thấy trời mây và đá núi. Nhìn xuống thấy sâu thăm thẳm thi thoảng có gợn mây đi lạc xuống trần, bay là là dưới lưng chừng vách đứng, đưa mắt quan sát thấy có người leo dốc chỉ nhỏ bằng con kiến, nhìn lâu người yếu bóng vía có khi phải sây sẩm đến chóng mặt.
Mãi không sửa được xe, dắt lên thì không đủ sức. Tôi đành dựng đấy ngồi xuống bên vệ đường, vừa hậm hực vừa bốc máy gọi ông bạn thầy cúng nửa mùa đã đi cả tiếng đồng hồng chưa thấy về, sau cùng mới chọn một phiến đá bằng phẳng nằm kềnh ra ấy đợi đồng đội. Hôm nay trời xanh quá nhưng lại mát chỗ tôi nằm có tán cây bên đường toả bóng râm khiến người nằm bên dưới chỉ muốn chợp mắt ngủ một giấc cho đã đời. Chờ thêm khoảng 30 phút nữa Thành Mo mới vác mặt lên, dắt theo một ông anh cầm hộp đồ nghề sửa chữa. Có lẽ anh này nhà dưới thung lũng. Trong cái rủi cũng có cái may, vẫn còn có người sửa xe cho chứ ở đây người thưa nhà ít kiếm đâu ra được quán sửa dọc đường. Tôi nói:
- Đi đâu mà lâu thế mày
Thành Mo đáp:
- Thì đi tìm người sửa xe chứ đi đâu, mãi mới có đấy thị trấn to đoành mà không có đúng một tiệm sửa xe máy. May cho mày đấy
Tôi cười:
- Mẹ cha cái xe đến lúc phải cho ra bãi đồng nát rồi, không leo được nữa. Ngựa già người Mông còn leo khoẻ hơn con này
Thành Mo đáp:
- Là rõ, bọn ngựa sắt này ăn xăng lắm leo đường này chỉ có đi ngựa là khéo nhất
Tôi đáp:
- Trồng cột điện mà khổ thế này, lương lậu chẳng được bao nhiêu
Thành Mo nói:
- Thôi chẳng than vãn nữa nhanh lên còn kéo cáp, mẹ lúc trước sao mày bảo làm thợ điện sướng như tiên trèo cao mát đít lại lắm tiền giờ còn kêu con mẹ gì nữa
Tôi đáp:
- Thì cũng đúng thật nhưng nghề chọn người còn người chọn tiền. Nhưng phải công nhận trốn được hai mụ vợ lên đây sống mấy tháng thấy thoải mái thật
Tôi với Thành Mo hai thằng được cơ quan cử lên đây theo đội tình nguyện nhặt ở mỗi đơn vị một vài đồng chí có chuyên môn và năng lực tốt không ngại khó ngại khổ, đi lắp đường dây 500Kv có tổng chiều dài 158,5 km từ trạm biến áp 500kV Sơn La đến sân phân phối 500kV Nhà máy thủy điện Lai Châu mở rộng và lắp đặt thiết bị cho 2 ngăn lộ 500kV tại trạm biến áp 500kV Sơn La. Vốn Sơn La là quê vợ Thành Mo, Lai Châu lại là chỗ cơ quan cũ tôi công tác. Lại vốn đã thích đi đó đi đây, sau khi lấy vợ hai thằng tôi như hai thằng tù. Bia bọt cũng ít, chỉ sợ về nhà là vợ chửi. Con cái thì học hành ngày một lớn, cu Việt nhà tôi đã lên lớp tám rồi
Tôi đứng dậy tiến lại phía anh chàng đang sửa xe máy cất tiểng hoi cho đỡ buồn
- Anh người dưới thị trấn à
Người đàn ông cười hiền cặp mắt nhu mì hai bên má hình như lúc nào cũng hồng hồng. Có lẽ vì bận quen với dầu mỡ quanh năm nên quần áo cũng lấm lem nhưng vẻ mặt thì lương thiện lắm. Vừa hay tôi hỏi anh cũng ngẩng lên đáp:
- Mình ở dưới thị trấn nhưng mà xưa đi học lắp ráp sửa chữa ở dưới Hà Nội, về mở quán. Đồng khách lăm, ai gọi cứu hộ ở đâu mình đến ngay. Anh em chờ mình tí nhé
Tôi vui vẻ lấy từ bình trà giữ nhiệt ra để lên phiến đá, một lúc sau tiếng máy nổ giòn tan vang bên tai. Báo hiệu con ngựa sắt đã lại khoẻ lại leo đèo vượt núi như thường. Tôi mời anh sửa xe lại ngồi uống nước, anh giới thiệu anh tên là Trà, Người Dao chưa lấy vợ. Tôi có chút hơi ngạc nhiên cũng phải ba mươi rồi mà còn chưa lấy vợ.
Tôi còn có con từ năm bốn đại học, chứng tỏ sướng sớm thì khổ sớm. Trang bảo tôi ngày trước mà không tại say rượu ốc tôi với Trang ngủ với nhau thì chắc giờ tôi vẫn còn bay nhảy tung tăng. Có khi còn bị mấy cháu trẻ măng lứa rồi. Cũng may tôi với Trang lấy nhau về thì hoà hợp lắm, từ ngày biết Trang bị bệnh tôi vẫn cứ hay đi tìm lá thuốc cho vợ tôi uống, chẳng ngờ thuốc ấy lại hợp. Trang lại hồi phục thần kỳ, còn thằng “Thầy Cúng Nửa Mùa “. Thì vẫn thế vẫn cái vẻ hút gái phong trần, các em mê lắm. Vợ con rồi nhưng nếu thích thì các cô cứ gọi là rụng trứng cả rổ.
Lúc này Thành Mo mới bảo:
- Đường từ đây lên bản Tẩu Chấu còn xa không anh Trà
Anh Trà đáp:
- Xa đấy qua đeo mới vào đến ấy, phải ba mươi cây số nữa. Trong ấy heo hút lắm. Các bạn vào đó nên cẩn thận đừng có ăn uống lung tung. Trong ấy có nhà nuôi ma rút ruột sợ lắm
Thành Mo thắc mắc nói:
- Ma rút ruột là ma gì hả anh
Anh Trà lắc lắc đầu:
- Mình không nuôi nên không biết chỉ biết, nó thích ăn ruột, ruột gì cũng ăn cứ cẩn thận là vừa, mời nước trắng thì uống nước vàng thì đừng nhé. Thôi mình về đây các cậu công tác tốt nhé, quý các cậu lắm. Kéo điện về vùng sâu vùng xa cho bà con đỡ khổ
Anh Trà đi rồi toan không lấy tiền tôi phải nài:
- Ấy biết anh quý chúng em nhưng mà không lấy tiền thì sao được, anh cầm lấy tiền xăng xe công cán. Không là chúng em không cho về đâu
Thành Mo cũng đáp:
- Phải đấy cầm đi anh, có dịp em ghé tiệm sửa xe uống với ông anh chén rượu
Anh Trà gật đầu bảo được được, tôi đưa anh ba trăm nghìn. Tuy chẳng nhiều nhặt gì, nhưng công anh đi lên đây vừa xa vừa phải trở đồ giờ lại đi xuống cũng vất vả. Anh Trà cám ơn chúng tôi rồi lái xe xuống dốc, tôi bảo Thành Mo:
- Mẹ cha thằng thầy cúng nửa mùa, sao mày cứ đi đến đâu là tao lại nghe có ma có quỷ thế hả.
Thành Mo cãi:
- Thôi ông tướng đi đi cho tôi nhờ, từ giờ đến tối không đến được Tẩu Chấu ông đẩy mẹ mày xuống vực,
Hai thằng uống nước chè xong Thành Mo tiến lại chiếc xe Dream lấy cái điếu cày con con gác ở bên xe châm một điếu vang lên song sọc. Rồi thong thả nhả khói đứng phê pha một lúc, thằng thầy cúng mồm toàn mùi thuốc lào này, chẳng hiểu sao bị vợ chẻ điếu mấy lần rồi mà không bỏ được tật nghiện ngập. Mà cùng tại đàn bà chỉ ngửi mùi thuốc lá đã nhăn mặt thế mà thằng này người toàn mùi thuốc lào. Các em lại thích mới đáu, lao vào như con thiêu thân chẳng hiểu kiểu gì. Luyên thuyên một hồi thì tôi với nó lên xe lại tiếp tục cuộc hành trình thắp sáng vùng cao. Chúng tôi dự là ở đây khoảng hai tuần khi nào xây lắp cột xong xuôi thì di chuyển địa điểm khác. Mang theo hai túi đồ cá nhân lên lên xuống xuống đóng cua vượt đèo, nhìn từ trên cao xuống thung lũng đang mùa lúa chín, thấp thoáng vài cây muỗm già cao cao, điểm vào màu hoa gạo hai bên đường đến bản đo đỏ một màu rực rỡ. Cuối cùng cũng đến nơi, Thành Mo dừng xe ở bên vệ đường một bà cụ đội khăn màu đo đỏ thấy chúng tôi có chút ngạc nhiên. Rồi tiến lại hỏi một cách khó khăn có lẽ cụ nói tiếng Kinh chưa thạo lắm nhưng đủ nghe để hiểu.
- Chúng mày lên đây lắp điện hở, vào đây tao lấy nước cho mà uống. Có mấy đứa đang ở nhà tao chúng nó đi đâu với một thằng áo trắng chút nữa là về đấy
Tôi với Thành Mo bước vào nhà bà cụ, bên trong ngoài hiên nhà có một cái khung cửi để dệt vải lanh. Có cô em tuổi độ mười tám đang ngồi dệt tiếng thoi đưa đều đều. Cô em liếc chúng tôi một cái, tôi thì chẳng nói làm gì. Không đẹp trai như Thành Mo lại để quả đầu cua đeo kính cận, không giỏi ăn giỏi nói. Còn anh thầy cúng nửa mùa nhà ta thì khác, mới vào đến sân. Cô em đã liếc nhìn ghê ghớm lắm thi thoảng lại đưa mắt ngó ra, rồi thẹn quá lại quay mặt vào dệt vải tiếp. Thành Mo cười khanh khách nói:
- Tao mà chưa vợ thì khối em chết
Tôi hoạ theo:
- Mày mà dính vào thì đừng hỏi vì sao số phú quý lại giật lùi, dùi cui thì vợ mày nó sẻo
Thành Mo đáp:
- Thi thoảng cũng phải giả làm trai chưa vợ xem phong độ còn hay mất chứ bạn.
Hai thằng nói đùa một hồi đặt cái bọc đồ xuống hiên ngồi uống nước tôi nhìn chén nước rồi đưa mắt ngó Thành Mo. Thành Mo cười khẩy đáp:
- Cái thằng nhát chết này, uống đi không có gì đâu mà lo mới thế đã dúm cả vào. Có bùa có độc tao ngửi là biết ngay
- Mũi mày cứ thính như mũi chó tinh ấy nhỉ, ngửi được bùa. Tiểu đệ xin bái phục Gia Cát Mo tiên sinh
Thành Mo vuốt vuốt cái cằm nhẵn nhụi nói:
- Mẹ cha thằng Nam chó, mày sao cứ thích xỏ xiên ông thế hả
Đang nói chuyện thì một toán mấy anh em đồng nghiệp đi đâu về thấy bọn tôi cả bọn chào:
- Chào hai ông, lên lâu chưa bọn tôi xuống chợ bản xem có gì ăn không đem về nấu cơm. Hai ông tắm đi rồi cơm cháo
Thành Mo nói:
- Thôi để tôi với Nam chó nấu cơm phụ các ông, kế hoạch thế nào. Giám sát ở đây là ai
Một người nói:
- Tay Chung thì phải
Tôi đáp:
- Cái thằng mà có gương mặt thâm sâu khó lường, mũi nhòm xuống mõm đấy hả. Mả mẹ nó tớ làm với nó một lần rồi. Soi thì khỏi bàn mà ngu bỏ mẹ chuyên môn thì kém mà hay chỉ đạo vớ vẩn. Chắc lại con cháu ông nào nhét vào ngành cho đủ ghế đây.
Cả bọn cười ầm lên nói:
- Chí phải hắn không ở với bọn mình mà ở chỗ nào thuê trọ trên này ấy.
Nói xong tôi với Thành Mo đi nấu cơm rồi thay nhau tắm nước trên đây mát lạnh tắm xong thầy khoẻ hẳn ra, chiều tối trên bản trời có trăng man mát. Kê một cái bàn mây dăm cái ghế con, đám thợ điện chúng tôi mang rượu ra uống. Bà cụ và cô em cũng uống. Hỏi ra mới biết em gái tên Len, xinh gái và tươi mới như một đoá hoa rừng đang nở giữa mùa hạ. Da trắng phấn má hồng hồng, môi đỏ tươi mắt lúng liếng, giá đi thi hoa hậu có khi cũng được. Mấy tay thợ không có ông nào bê đê nên dĩ nhiên là các bố nhìn cô em kháu quá thì cứ nuốt nước bọt ừng ực. Con gái miền sơn cước, uống rượu không khác hảo hán lương sơn bạc là mấy. Bữa cơm đầu khi chúng tôi lần lượt từng anh đã phải bò trên nền sân để về chỗ nằm, tôi còn cho chó ăn chè ngoài vườn mấy phát. Thì Thành Mo cũng đã muốn cắm mặt vào trong mâm. Chỉ có em Len là vẫn còn tỉnh táo, chỉ hơi say thôi vẫn thay chúng tôi dọn dẹp đồ bát đũa mang đi rửa. Chẳng biết tôi đã về phòng ngủ thế nào. Nhưng lúc dậy thấy nằm trên giường. Bốn năm ông say rượu ngủ la liệt trên một cái giường hẹp vanh, riêng thằng thầy cúng nửa mùa thì không thấy đâu. Sáng tờ mờ tôi thức dậy mệt mỏi đi ra hiên, toàn mấy tay trẻ cả hình như chưa có ai chạm đầu ba. Bảo sao hăng hái lên đây thế, tôi cất tiếng gọi Thành Mo:
- Thầy cúng nửa mùa mày đi đâu rồi
Không thấy tiếng nó đáp, một lúc từ trong gầm giường chui ra một đứa đầu dính toàn mạng nhện. Tôi nhìn thì hoá ra Thành Mo, thấy nó tôi cười như được mùa, hoá ra thằng thầy cúng nửa mùa chui vào trong gầm mà không biết. Nó vừa phủi đầu vừa chửi:
- Cười cái thằng bố con mẹ mày, thấy ông chui gầm giường không đỡ ông ra
Tôi đáp:
- Tao cứ tưởng mày lên nhầm nhà trên nằm với em Len rồi chứ
Thành Mo cười khanh khách:
- Hôm qua tao cũng định mượn rượu mò vào, mà thế đéo nào rõ ràng đã mon men đến giường của ẻm rồi mà lại cắm bố đầu vào gầm giường của chúng mày, vô phúc thật đúng là Phú Quý Giật Lùi

💬 Bình luận

Vui lòng đăng nhập để tham gia thảo luận.
‹ ›
A A